Dụ Đồng

Chương 92 :

Ngày đăng: 06:54 19/04/20


“Vương gia, ngài đây là xảy ra chuyện gì, mấy ngày nay sao lại rầu rĩ không vui vậy ?” Tử Yên giúp lục vương gia rót rượu, nghi hoặc hỏi .



“Hừ! còn không phải do Ngũ Ca!”  Uống tiếp ly rượu kế tiếp, Thanh Lâm bất mãn nói.



“Xảy ra chuyện gì? Vương gia cùng ngũ vương gia cãi nhau ?”  Tử Yên cẩn thận hỏi.



“Chỉ vì một Ngưng Nguyệt mà hắn không tiếc cùng bổn vương cắt đứt quan hệ, chẳng lẽ vì một mỹ nhân so với cảm tình huynh đệ còn trọng yếu hơn?” Tiếp tục một ly rượu khác, Thanh Lâm bắt đầu phát oán than:“Ngưng Nguyệt xinh đẹp như vậy, mấy người chúng ta coi trọng hắn cũng là bình thường, nhất thời không kiềm chế được cũng là chuyện đương nhiên, Ngũ Ca cư nhiên chỉ vì như vậy mà tức giận với chúng ta, thậm chí ngay cả tình cảm huynh đệ cũng không cần !”



Tử Yên thần sắc thoáng khẽ biến ngay lúc Thanh Lâm không có chú ý liền khôi phục bình thường:“Ngưng Nguyệt lớn lên thật sự xuất trần, trước đây bán nghệ không bán thân đã có rất nhiều người muốn chuộc hắn , chỉ là mặc kệ Ngưng Nguyệt xinh đẹp ra sao, chỉ cần hắn ở lại Hồng Tụ Thiêm Hương một ngày cũng đã là thân bất do kỉ . Không có quyền không có thế lại vừa nhan sắc hơn người, phải ở đâu, đến nơi nào hắn có thể quản được sao …” trong mắt Tử Yên có chút cô đơn:“Vương gia, ngài cũng đừng đấu khí với ngũ vương gia nữa, có ai thích đồ của mình bị người khác chạm vào đâu, càng huống chi lại là một con người, chỉ cần là nam nhân đều không chịu được, dù sao từ lúc Ngưng Nguyệt ra ngoài cũng đã là một thanh quan.” Một người nam nhân như vậy trên mặt vẫn là nên tươi cười mới thích hợp.



Nhìn Tử Yên, Thanh Lâm cười cười:“Dù sao tư vị của Ngưng Nguyệt bổn vương cũng đã nếm qua , đến nỗi Ngũ Ca, hừ! Chỉ cần Ngưng Nguyệt một ngày còn là người của hắn bổn vương sẽ không bao giờ đến phủ của hắn nữa, cư nhiên dám đánh ta, ta mới là người không thể tha thứ cho hắn!” nói nói Thanh Lâm lại bắt đầu tức giận.



“A? Ngũ vương gia đánh ngài ? Có bị thương chỗ nào không?” Tử Yên vừa nghe xong bước lên phía trước lật hạ y kiểm tra, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt cũng dị thường kinh hoảng.



Thanh Lâm ánh mắt trầm xuống, cười cười bắt lấy tay Tử Yên:  “Không ngại, Ngũ Ca đấm vào ngực ta một quyền, bổn vương nói sao cũng là người tập võ, đâu có thể nào bị thương a.” Thuận tay đem Tử Yên ôm vào trong ngực.



“Vương gia…” Tử Yên tựa vào trong ngực Thanh Lâm, lòng dị thường đau khổ,  “Ngài cũng không thể có việc.”



Thanh Lâm nhíu mày, nâng đầu Tử Yên lên:“Bổn vương sao lại có chuyện được? Ngươi đừng nghĩ lung tung , bổn vương hôm nay phải tiến cung một chuyến, hai ngày này phụ hoàng giao rất nhiều việc vặt, có thể hai ngày nữa ta không đến đây được, ngươi ngoan ngoãn ở đây , nhân cơ hội này hảo hảo nghỉ ngơi.” Xoa xoa mặt Tử Yên, Thanh Lâm đứng lên.



“Vậy vương gia phải hảo hảo chú ý thân thể, đừng để mệt mỏi a.”Tử Yên giúp Thanh Lâm sửa sang lại y phục, nhẹ giọng nhắc nhở, lục vương gia tới nơi này ngày đầu tiên đã bao trọn hắn , cho nên hắn không cần phải hầu rượu các khách nhân khác, mà lục vương gia cũng rất chăm sóc hắn, có thể nói những ngày này là thời gian dễ chịu và hạnh phúc nhất của hắn, nhưng hắn biết chuyện càng tốt đẹp càng dễ dàng tiêu tan, từ ngày đó hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ có thể xảy ra.



“Ân, vậy bổn vương đi trước , ngươi hảo hảo nghỉ ngơi.” Thanh Lâm hôn nhẹ hai gò má Tử Yên rồi đi ra ngoài.
“Đây là chính là điểm kỳ quái……”  Cẩm Sương cũng nhíu chặt mi, “Ta đã phái người truyền tin cho đại ca , bảo hắn cho người lục soát khắp kinh thành tìm người, ta đã phái nhân mã ra ngoài thành tìm kiếm , nếu như Sương Phù Nhi xuất kinh có hy vọng sẽ truy được.” biến cố này đột nhiên xảy ra, khiến cho bọn hắn trở tay không kịp.



“Đến tột cùng là người phương nào? Hà Cố kia thì sao?” Lam Hạ hỏi tiếp.



“Hà Cố còn đang ở kinh thành, hắn hôm nay cũng đang tìm Sương Phù Nhi……” Cẩm Sương suy nghĩ một chút:



“Tứ ca, có nên phái ám nhãn từ Nội Giam Xử hỗ trợ điều tra một chút, Sương Phù Nhi đột nhiên xuất hiện bây giờ lại đột nhiên biến mất…… Thật sự làm cho người ta bất an.”



“Trước không nên kinh động đến Nội Giam Xử……” Lam Hạ đập nhẹ mặt bàn:“Ám nhãn là do thất đệ chưởng quản, kinh động đến Nội Giám Xử sẽ kinh động đến thất đệ, hắn bệnh nặng mới khỏi đừng để hắn lo lắng thêm. Lục đệ, ngươi đi theo đại ca một chuyến, nói hắn cho quân binh canh gác cửa thành thật chặt, cũng nói…… có người ban đêm xông vào phủ ngươi trộm vật quý.”



“Biết rồi, ta lập tức đi làm.” Thanh Lâm nhanh chóng đứng lên, bước nhanh ra ngoài.



“Ngũ đệ, hiện tại địch nhân ở trong tối, vạn lần không thể rối loạn địa thế.”



“Ta biết, ta đây cũng trở về bố trí .”



“Ân, Hồng Tụ Thiêm Hương kia đã có chút đầu mối , phiền ngươi nhẫn nại thêm một đoạn thời gian nữa.”



“Ta không sao .” Cẩm Sương mỉm cười, thất đệ đã cho hắn phần an ủi tốt nhất rồi.