Dụ Đồng

Chương 91 :

Ngày đăng: 06:54 19/04/20


Tẩm cung Ti Ngự Thiên



“Nguyệt Nhi… hôm nay phụ hoàng nghe nói Cẩm Sương từ phòng ngươi đi ra toàn thân đều ướt sũng, ngươi đã làm gì hắn vậy?” Ôm Hàn Nguyệt vào trong lòng, Ti Ngự Thiên nằm trên giường hỏi.



Hàn Nguyệt nhấc người dậy nhìn về phía phụ hoàng, thân thể vì bệnh nặng mà càng thêm gầy, mái tóc dài phiêu tán có vẻ tinh tế và tái nhợt, xương quai xanh lộ rõ ra bên ngoài, nửa bên ngực trượt xuống giữa tấm chăn mỏng như ẩn như hiện phiêu tán vài lọn tóc đen , lúc này vẻ đẹp khi bệnh của Hàn Nguyệt càng thêm mỹ cảm khiến cho Ti Ngự Thiên trong mắt thoáng trở nên thâm trầm hỏa đốt. Hàn Nguyệt chậm rãi ghé sát vào mặt phụ hoàng, đôi mắt nhìn chăm chú môi phụ hoàng.



“Nguyệt Nhi…”  mái tóc dài của hai người xoắn lấy nhau, tư thế thân mật như vậy khiến cho giọng nói Ngự Thiên trở nên khàn khàn,  “Xảy ra chuyện gì?”



Kéo tấm chăn mỏng phủ lên người bảo bối, dục vọng trong hắn đang dâng trào, Ti Ngự Thiên nhẹ nhàng ôm Hàn Nguyệt. Hàn Nguyệt như trước không trả lời, mà càng ngày tiến lại gần hơn, dán môi mình lên đôi môi mềm mại ấm áp của phụ hoàng, từ tốn vươn đầu lưỡi liếm qua liếm lại. Ti Ngự Thiên mở to mắt, không thể tin được nhìn đứa nhỏ bảo bối của mình lần đầu tiên chủ động hôn hắn, ôm chặt Hàn Nguyệt, Ngự Thiên nhắm mắt lại cảm thụ đầu lưỡi ngọt ngào



Một lát sau Hàn Nguyệt mới rời khỏi đôi môi kia, bảy màu lưu quang lóe lên, Ngự Thiên mở mắt nhìn Hàn Nguyệt, khẽ vuốt eo y:“Nguyệt Nhi?”  Bảo bối của hắn một khi lộ ra ánh mắt này thì chắc chắn là đang có chuyện khó hiểu .



“Không giống nhau…”  Hàn Nguyệt đột nhiên toát ra một câu, làm cho Ti Ngự Thiên có chút mờ mịt.



“Cái gì không giống nhau?”  nhẹ nhàng hỏi.



“Môi phụ hoàng cùng Ti Cẩm Sương không giống nhau.”  Hàn Nguyệt bình thản nói ra một câu kinh thiên.



“Cái gì?!” Ti Ngự Thiên đột ngột đứng dậy ôm lấy y, “Ngươi là nói… Ti Cẩm Sương đã hôn ngươi?” (ôye =]])



“Ân, cũng giống như vừa nãy.”  Nhìn sắc mặt không vui của phụ hoàng, Hàn Nguyệt suy nghĩ một chút, không có sai, liền gật đầu. ( bé ngây thơ vô số tội =]])



“……!!!” Lửa giận trong nháy mắt tăng vọt, nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của bảo bối hắn liền khôi phục trạng thái bình thường, đến gần Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên chậm rãi hỏi:“Lúc Cẩm Sương hôn ngươi, ngươi có thấy thoải mái không?”



Hàn Nguyệt nhớ lại một chút:“Không ghê tởm.” phi thường thành thật trả lời. Ti Ngự Thiên ánh mắt lóe ra, càng thêm gần sát Hàn Nguyệt, cơ hồ môi chạm môi, “vậy…… Phụ hoàng so với hắn, Nguyệt Nhi thích ai hơn?” càng nói đôi môi Ngự Thiên càng kề sát môi Hàn Nguyệt.


“Vương gia…” Ngưng Nguyệt giữ chặt y sam chạy vội nhào vào lòng Cẩm Sương, khóc lóc thảm thiết:“Vương gia, ngài không phải đã nói sao…ô ô… Ngưng nhi sinh là người của ngài, chết… chết là ma của ngài. Ngưng nhi trong lòng chỉ có một mình vương gia.”



“Ngưng Nguyệt!”  Nghe được những lời Ngưng Nguyệt nói, Diệu Nhật trợn to hai mắt không thể tin được nhìn y.



“Vương gia… Ngưng nhi… Ngưng nhi chỉ là một tướng công thân bất do kỉ, có thể được vương gia thương yêu là Ngưng nhi đã tu luyện mấy đời phúc phận…… Ô…”  Ngưng Nguyệt trầm kêu một tiếng, liền ôm chặt Cẩm Sương, “Vương gia… Ngưng nhi chết cũng không đáng tiếc, thiết nghĩ đừng vì Ngưng nhi mà làm sứt mẻ tình cảm huynh đệ……” Nói xong Ngưng Nguyệt nhanh chóng rời khỏi Cẩm Sương lao đến bờ tường đập đầu.



“Ngưng Nguyệt!” Cẩm Sương nhanh tay mạnh mẽ lôi Ngưng Nguyệt vào lòng,  “Bổn vương biết, không liên quan đến ngươi, không phải ngươi tự nguyện , bổn vương chỉ là tức giận bản thân, cư nhiên… cư nhiên bảo vệ không được ngươi, khiến ngươi chịu sỉ nhục!”  Cẩm Sương oán hận nhìn về phía Diệu Nhật:“Đại vương gia, Ngưng nhi là người của bổn vương, từ nay về sau, đại vương gia không nên đến phủ của bổn vương làm phiền Ngưng nhi nữa, cũng không nên yêu cầu Ngưng nhi đến phủ thượng của ngài làm khách!” Nói xong ôm Ngưng Nguyệt rời đi.



“Ngũ đệ! Không phải như thế…… Ngươi hãy nghe ta nói! Ngưng Nguyệt!”  Diệu Nhật điên cuồng gào thét ,  “Ngũ đệ!!”



Nhìn thấy hai người kia đã đi xa, Diệu Nhật ngay lập tức lau mặt:“Trời ạ, không cần dùng sức mạnh như thế a, ta ngày thường đâu có trêu chọc hắn đâu.”  Nhìn nhìn thân thể mình đang trần trụi,Ti Diệu Nhật thì thào nói nhỏ: Thiệt hại lớn, thiệt hại lớn…



……………



“Vương gia… Ngài đem Ngưng nhi trở về đi…” Ôm Cẩm Sương, Ngưng Nguyệt thấp giọng nói , giọng điệu tràn ngập đau đớn, “Ngưng nhi thầm nghĩ hảo hảo hầu hạ vương gia, dù cho…… Ngưng nhi đã không còn…”



“Không liên quan đến ngươi, là do bổn vương không bảo vệ được ngươi, bổn vương không nghĩ tới bọn họ cư nhiên…”   Ôm chặt Ngưng Nguyệt, Cẩm Sương vẻ mặt hối hận mà phẫn nộ, “Tình nghĩa huynh đệ nhiều năm như vậy, bọn họ sao lại làm ra cái chuyện cả cầm thú cũng không bằng!”



“Vương gia…” Thở dài một tiếng, Ngưng Nguyệt ngẩng đầu nhìn Cẩm Sương, một giọt nước mắt tràn ra hốc mắt:“Từ ngày đến Hồng tiểu lâu báo ân, Ngưng Nguyệt cả đời này đã biết nhất định sẽ đau khổ, hiện tại có thể được vương gia toàn tâm thương tiếc, Ngưng Nguyệt đã thấy đủ . Từ xưa hồng nhan bạc mệnh, Ngưng Nguyệt mặc dù muốn cùng thế tục chống lại nhưng có thể làm được gì… Vương gia, vì Ngưng Nguyệt ngài đã cùng lục vương gia chặt đứt quan hệ, hôm nay lại tiếp tục cùng đại vương gia…… Hồng nhan họa thủy quả thật là như thế …” vuốt ve hai gò má Cẩm Sương, lại một giọt nước mắt trượt xuống:“Vương gia, Ngưng Nguyệt không đáng, hồng nhan lúc nào ngài cũng có thể có… nhưng tiền đồ của vương gia lẫn tình huynh đệ, tay chân thân tình có thể nào chỉ vì Ngưng Nguyệt mà chia rẽ……”  Nằm trên người Cẩm Sương, Ngưng Nguyệt thần tình van xin:“Vương gia…… Ngài, ngài đem Ngưng Nguyệt trả về đi, ô ô……”



“Không! bổn vương sẽ không buông tay, dù phải đối địch với tất cả người trong thiên hạ, bổn vương cũng tuyệt không buông ngươi ra!” Gắt gao ôm chặt thân thể Ngưng Nguyệt, Cẩm Sương kiên định nói.



“Vương gia… ô ô ô…”  Ngưng Nguyệt đau khổ khóc lóc, trở tay ôm lấy Cẩm Sương,  “Ngưng Nguyệt… Ngưng Nguyệt không đáng …” gương mặt bị che khuất trên môi lộ ra một nụ cười, Ngưng Nguyệt trong lòng hào hứng, không nghĩ tới cư nhiên lại thuận lợi như thế, kế tiếp nên tìm ai nữa đây?



“Đáng giá! Bổn vương nói đáng giá là đáng giá!” Vì thất đệ, hết thảy đều đáng giá!