Du Long Tùy Nguyệt
Chương 3112 : Trọng yếu đích sự (Chuyện quan trọng…)
Ngày đăng: 14:02 18/04/20
Hồng Vạn Phúc và Trầm Hữu Tường đi tới phủ nha Tùng Giang phủ, gặp Bao Chửng và Bàng Cát.
Bao Chửng đối với hành vi của hai người đó một người giả chết một người muốn chết rất khó hiểu, nhưng theo lời của hai người bọn họ nói, nghiệp chướng quá sâu, có chết hay không cũng không hề gì, chỉ là không bỏ được thê nhi và bằng hữu mà thôi.
“Tạo nghiệp chướng gì chứ?” Công Tôn thắc mắc.
Vì vậy, hai vị lão nhân, kể lại huyết án đã phát sinh năm đó cho mọi người.
Năm đó, trên giang hồ có hai bang phái mới xuất hiện, một là Tào bang, một là Tà môn. Môn chủ của Tà môn là Tà Hữu Đạo, cùng bang chủ Tào Phàm của Tào bang là hảo huynh đệ từ nhỏ chùng nhau trưởng thành. Nhớ năm đó, hai người mới vào giang hồ, đã trải qua ít nhiều tinh phong huyết vũ, mới có thể mới ba mươi tuổi đã có cơ sở gầy dựng, thành lập Tào Bang và Tà môn.
Hai người nguyên bản tình cảm thâm hậu, nhưng vì chuyện liên quan đến nữ nhân mà trở mặt thành thù.
Khi đó Tào Phàm và Tà Hữu Đạo đồng thời yêu một nữ tử giang hồ, tên gọi là gì thì chúng ta cũng không biết, dù sao hai người bọn họ đều gọi nàng là tiểu muội.
Nữ tử đó cực kỳ mỹ mạo a, người cũng nhu thuận, đem hai người mê đến thất điên bát đảo. Tào Phàm thái độ làm người ổn trọng ôn nhu, rất nhanh đoạt được tâm của nữ tử. Tà Hữu Đạo tương đối xảo quyệt quái gở, cho nên bị Tào Phàm đánh bại, chắp tay nhường ra người yêu dấu… Phải biết rằng, nữ tử này là quen biết Tà Hữu Đạo trước, Tà Hữu Đạo mới mang đến để hảo huynh đệ gặp, không ngờ lại bị đoạt đi.
Bởi vì sự kiện này, Tà Hữu Đạo và Tào Phàm trở mặt thành thù, từ đó về sau Tào bang và Tà môn dần dần trở thành hai bang phái đối lập, thủy hỏa bất dung.
Một năm sau, xảy ra vài chuyện, trên giang hồ rất nhiều võ lâm môn phái bị triều đình chèn ép, có vài nơi bị chết không minh bạch.
Vì thế, võ lâm quần hùng mở hội, chuẩn bị đề cử một vị minh chủ, lãnh đạo mọi người đối kháng với triều đình.
Tà Hữu Đạo và Tào Phàm đều tham gia, nguyên bản hô thanh (sự được người ủng hộ) của Tào Phàm rất cao, nhưng thê tử hắn sinh hài tử, Tào Phàm vui vẻ đến cái gì cũng không muốn quản, vì vậy, cơ hội đó liền tặng cho Tà Hữu Đạo.
Sau khi Tà Hữu Đạo thành công trở thành võ lâm minh chủ, Tào Phàm cũng làm cha, thê tử hắn sinh cho hắn một tiểu tử khả ái cực béo. Vì thế, Tà Hữu Đạo lại đố kỵ, lại hận.
Mà trùng hợp chính là, ngày ấy khi mở võ lâm đại hội, lại dẫn tới triều đình bao vây tiễu trừ, mà lúc đó không đi tham gia đại hội, chỉ có Tào Phàm, bởi vậy khiến cho một vài người hoài nghi.
Mà trên thực tế, chân chính cùng triều đình cấu kết, kỳ thực là Tà Hữu Đạo.
Tà Hữu Đạo nghĩ người giang hồ tiền đồ có hạn, lỗ mãng ngu xuẩn, hẳn nên đầu nhập vào triều đình, để bọn giang hồ này vì hắn sở dụng, hắn có khả năng lập ra một phen sự nghiệp càng lớn.
Vì vậy, Tà Hữu Đạo cùng lúc liên lạc triều đình, đối hoàng đế biểu thị chân thành, về phương diện khác, thuyết phục người giang hồ tiếp thu điều kiện của triều đình.
Người giang hồ chia làm hai phái, tranh chấp không thôi.
Mà nhóm phản đối nghe theo triều đình, đều đi tìm Tào Phàm, Tào Phàm biết rõ thái độ làm người của Tà Hữu Đạo, một lời vạch trần dụng ý của hắn, điều này khiến cho Tà Hữu Đạo cực kỳ nổi giận, trong nhất thời, sầu cũ hận mới đều nảy lên trong lòng, Tà Hữu Đạo quyết định diệt trừ Tào Phàm.
Sau đó, Tà Hữu Đạo cấu kết triều đình, giả tạo chứng cứ Tào Phàm mật báo, nói hắn là mật thám triều đình, nội ứng trong giang hồ. Trong nhất thời, Tào Phàm trở thành kẻ thù chung của võ lâm.
Mà Tà Hữu Đạo lại giết chết những lão tiền bối rất có uy vọng trên giang hồ năm đó, giá họa cho Tào Phàm.
Người giang hồ dưới sự dẫn dắt của hắn, tàn sát Tào bang… Vì vậy, mới có thảm án diệt môn của Tào bang năm đó.
Cuối cùng, Tà Hữu Đạo còn quy thuận triều đình. Triều đình tiến hành đại lượng vây bắt và giết chóc người giang hồ, thật người người lúc này mới biết đã trúng gian kế Tà Hữu Đạo, ngộ sát người tốt. Lúc đó chết rất nhiều người, bị triều đình giết chết, hoặc là sợ tội tự sát, cũng có rất nhiều người đổi nghề, mai danh ẩn tích, từ đó về sau thoái ẩn giang hồ. Mà Tà Hữu Đạo thì một đường thăng chức, quyền cao chức trọng, thân phận đặc thù, nắm giữ hơn vạn đồ đệ trong môn phái…
Mọi người nghe hai người nói hết.
Công Tôn có chút thắc mắc, hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Trên giang hồ có môn phái gọi là Tà môn sao? Tại sao cho tới giờ ta chưa từng nghe.”
“Trong lòng nó là con gì? Chuột a?”
“Chi chi!” Thạch Đầu lộ ra biểu tình hung hãn —— Ngươi mới là con chuột!
“Tiểu vương gia.” Người thoạt nhìn tương đối uy vũ trước mắt thi lễ với Tiểu Tứ Tử, “Đã mạo phạm, thỉnh thứ lỗi.”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, không biết mấy người này nói gì nữa, nhìn trái nhìn phải một chút, không tìm thấy Công Tôn, cũng không có Triệu Phổ, ai cũng không có, trong lòng liền dâng lên nỗi sợ hãi, bé ý thức được mình bị người xấu bắt đi rồi, sau đó vành mắt đỏ lên, mình không được uống rượu mừng của phụ thân và Cửu Cửu rồi! Tiểu Tứ Tử càng nghĩ càng thương tâm, ngẩng mặt một cái, “Oa a…” khóc lên.
Tất cả mọi người hít một ngụm khí lạnh.
“Khóc… khóc a!”
“Làm sao bây giờ?”
“Dỗ a!”
“Ai biết!”
“Cho… cho đường ăn đi? Ai có đường?”
Mọi người cuống quýt cả lên, đành phải chắp tay năn nỉ Tiểu Tứ Tử, cầu bé đừng khóc nữa, bọn họ sẽ không thương tổn bé, chỉ muốn nói vài chuyện với Triệu Phổ.
Tiểu Tứ Tử khóc một hồi, thấy những người đó thật sự không có ý muốn thương tổn mình, bèn dụi dụi mắt, bên cạnh có một người đưa qua một chiếc khăn sạch.
Thạch Đầu cũng phát hiện đám người này không có địch ý, liền trở mình ưỡn bụng tiếp tục liếm mao.
“Các ngươi muốn nói chuyện với Cửu Cửu?” Tiểu Tứ Tử hỏi.
Chính lúc này, bên ngoài liền truyền đến tiếng rối loạn.
Một tham báo lảo đảo chạy vào, “Gia, vương gia tới, nổi giận đằng đằng sát khí, chúng ta ngăn không được!”
Tiết Minh gật đầu một cái, nói với Tiểu Tứ Tử, “Tiểu vương gia, xưng hô thế nào?”
“Tiểu Tứ Tử.”
“Tiểu Tứ Tử.” Tiết Minh nghiêm túc nói, “Ta có một việc, nhất định phải nói cho Triệu Phổ, liên quan đến tính mạng của hắn, nhưng ta đã từng có lỗi với hắn, hắn không tin ta… Một lát ta bế ngươi ra ngoài, giả vờ uy hiếp hắn để hắn nghe ta nói hết, ngươi…”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt mấy cái, nói, “Ngươi muốn cứu Cửu Cửu vì sao không hảo hảo nói chuyện, còn uy hiếp gì nữa, Cửu Cửu ghét nhất bị như vậy.”
Tiết Minh sửng sốt.
Tiểu Tứ Tử đối hắn vẫy vẫy tay nhỏ bé múp míp, “Ngươi dẫn ta ra, ta nói với Cửu Cửu, để hắn nghe ngươi nói hết.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, tiểu oa nhi này nhìn khờ khạo, không ngờ còn rất quyết đoán.
Tiết Minh gật đầu, vươn tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử, đi ra ngoài.