Du Long Tùy Nguyệt
Chương 4140 : Tuyệt xử phùng sinh (Tìm được đường sống lúc cùng đường)
Ngày đăng: 14:02 18/04/20
“Bịch bịch.”
Trên một mảnh đất trong rừng, Tiểu Tứ Tử vẩy phủi bụi bặm trên y phục, một lần nữa mặc vào, liếc nhìn cái hang trên mặt đất, nhìn lại Thạch Đầu bên cạnh đang vẫy lông mao, chạy tới, nhéo đuôi.
“Chi chi!”
Thạch Đầu kêu to vài tiếng, bổ nhào lên Tiểu Tứ Tử liếm má bé.
“Không được liếm!” Tiểu Tứ Tử nhéo hai cái tai tròn tròn của nó, “Ngươi đào một cái động trốn đi là được rồi, tại sao lại đào nhiều mà lại xa như vậy! Bổn bổn!”
Thạch Đầu dùng cái đầu mập mạp tiếp tục cọ cọ Tiểu Tứ Tử, cọ đến nỗi bé không thể nào phát cáu, tuy rằng vốn cũng không có phát cáu.
“Mau trở về, phụ thân sẽ lo lắng đó.” Tiểu Tứ Tử muốn túm Thạch Đầu trở lại, chính lúc này, thấy được cách đó không xa có một tia sáng vàng lóe lên.
“Đó là cái gì?” Tiểu Tứ Tử ngưỡng cổ nghiêm mặt nhìn, “Ban ngày phóng pháo hoa sao?”
Đang nói, chợt nghe được Thạch Đầu “Gừ” một tiếng, đi tới phía trước một bước che Tiểu Tứ Tử ở phía sau.
“Thạch Đầu, làm sao vậy?” Tiểu Tứ Tử vừa dứt lời, thì thấy bụi cây phía trước nhẹ nhàng lay động… có một người chạy ra.
Người nọ vội vã, chạy trốn rất chật vật, sau khi lao ra cánh rừng thì liếc mắt nhìn thấy Tiểu Tứ Tử… kinh ngạc nhảy dựng. Nhưng chờ khi nhìn rõ chỉ có một con trảo ly nhỏ và Tiểu Tứ Tử, người nọ cũng lộ ra một nụ cười âm trầm.
Tiểu Tứ Tử cũng thấy rõ, đó không phải ai khác, chính là Bát vương giả.
“Ha hả a… Thì ra là tiểu vương gia a.” Bát vương giả tới gần một chút, không có ý tốt mà nói, “Tiểu vương gia tại sao lại ở trong nơi thâm sơn cùng cốc a, nguy hiểm lắm. Đến… Ta mang tiểu vương gia trở về.”
Thạch Đầu hung hăng hướng kẻ nọ gừ gừ gầm nhẹ, Bát vương giả thấy Thạch Đầu lộ ra răng nanh, biết trảo ly hung hãn hộ chủ, mình khó đối phó, liền từ phía sau lưng rút kiếm ra, hướng về phía Tiểu Tứ Tử âm hiểm cười, “Đến, tiểu bảo bối, ta mang ngươi đến hoàng cung!”
“Thạch Đầu…” Tiểu Tứ Tử tiến qua cọ đến bên Thạch Đầu, biết kẻ này là người xấu.
“Chi chi chi.” Thạch Đầu để Tiểu Tứ Tử trèo lên lưng mình.
Tiểu Tứ Tử định bò lên, nhưng không đợi bé đi tới, Bát vương giả nọ đã tới gần, Thạch Đầu nhảy bật lên xông tới.
Bát vương giả nọ cả kinh, không ngờ động tác của Thạch Đầu linh hoạt như vậy, khó khăn lắm mới tránh thoát móng vuốt của Thạch Đầu cào qua trước ngực, xoẹt qua một mảng rách…
“Tê…” Bát vương giả cúi đầu nhìn nhìn ngực mình, nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi cái đồ tiểu súc sinh a… Ta làm thịt ngươi trước!” Nói xong, quơ kiếm tới muốn giết Thạch Đầu.
Thạch Đầu nhảy lên nhảy xuống, không để hắn truy được.
Tiểu Tứ Tử nhìn mà lo lắng, nhưng … Bát vương giả này kỳ thực cũng không phải thật sự muốn giết Thạch Đầu, chỉ là giương đông kích tây…
Sau khi dẫn dắt Thạch Đầu rời đi, đột nhiên xoay người đi bắt Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử cả kinh vội vã chạy tới gần Thạch Đầu.
“Chi!” Thạch Đầu hình như tức giận, lăn vèo một cái đem Tiểu Tứ Tử hộ dưới thân, vểnh cái mông hướng đến Bát vương giả đang đuổi theo —— Phốc!
“Khụ khụ khụ…” Bát vương giả ho khan không ngừng, thối lui vài bước, may là hắn có chuẩn bị trước, chờ đem khói mờ trước mắt phẩy bay, thì cảm thấy ngực ngột ngạt khó thở, mắt mũi cay xè đau nhức, tâm nói trảo ly thực sự là danh bất hư truyền a, thật là lợi hại!
Nhìn lại, trong lúc đó Thạch Đầu đã cõng Tiểu Tứ Tử chạy vội ra xa.
Bát vương giả nghĩ lần này nhất định phải bắt tiểu oa nhi này đi, quả thật là trời ban cho phú quý a! Liền xách đao đuổi tới… Hắn quen thuộc địa hình, vòng quanh đường nhỏ chặn phía trước.
Thạch Đầu chạy nửa đoạn đột nhiên ngừng lại, quỳ rạp trên mặt đất ngửi, không biết đã ngửi thấy cái gì.
“Thạch Đầu, chuyện gì vậy nha?” Tiểu Tứ Tử ghé vào trên lưng Thạch Đầu, bị kinh hách không ít, đáng thương cực kỳ.
Thạch Đầu quay đầu lại nhìn nhìn bé, lui về sau vài bước, nhìn chằm chằm cánh rừng phía trước… Quả nhiên, cánh rừng lại vang lên xào xạc.
Đột nhiên Tiểu Tứ Tử ôm chặt Thạch Đầu… Trong rừng hảo dọa người nha.
Lại lặng lẽ đi tới trước vài bước, tiếng nói càng rõ ràng.
“Bát vương… Ngươi không nên mù quáng không suy nghĩ, ký bức thư xin hàng này, tự nhiên sẽ không làm khó dễ ngươi, ngươi xem… ngươi cũng không muốn chết trong địa động nơi hoang sơn dã lâm này chứ?”
Bạch Ngọc Đường nghe xong hai mắt sáng lên, cùng Tiểu Tứ Tử liếc mắt nhìn nhau, Tiểu Tứ Tử cũng mở to hai mắt —— Tiểu Bát Tử!
Ba người lặng yên không tiếng động dựa sát vách hang đi tới phía trước, quả nhiên, thấy được phía trước bên trong một huyệt động, truyền đến tia sáng mơ hồ.
Nơi sát bên vách, có một cái tù lung (lồng giam), bên trong tù lung có một trung niên nam tử đang ngồi, tuy thân hình gầy gò tiều tụy, nhưng dáng vẻ nho nhã tuấn mỹ, rất có phong phạm (khí phách), vừa nhìn thì biết thân phận hiển quý… Bạch Ngọc Đường vô thức nhìn Tiểu Tứ Tử —— Đây là thật phải không?
Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm gật đầu —— Là Tiểu Bát Tử.
Mà bên ngoài lung tử, có một nam tử mặc Tây Hạ triều phục.
Bạch Ngọc Đường nhận thức, đây là tể tướng của Tây Hạ, phỏng chừng là tới chiêu hàng.
“Bát vương.” Tể tướng nọ có chút đắc ý, “Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt a, hôm nay nhất dịch, chủ của ta nhất định có thể đánh vào Đại Tống thắng tiến Khai Phong, ngươi hẳn là thuận theo thiên ý a.”
“Ha hả.”
Bát vương cũng cười nhạt một tiếng.
“Ngươi cười cái gì?” Tể tướng nọ có chút mất hứng.
Bát vương nhìn nhìn hắn, “Lý Nguyên Hạo muốn thắng Triệu Phổ? Còn khó hơn cả lên trời, có Triệu Phổ tại, giang sơn Đại Tống ta vững như thành đồng, ai cũng đừng hòng bước vào nửa bước, bằng không, cho hắn chết không có chỗ chôn.”
“Ngươi… Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt?!”
“Ngươi đừng ở nơi này theo ta múa mép khua môi nữa.” Bát vương gia thản nhiên cười một cái, “Sớm đi khuyên Lý Nguyên Hạo đi, đừng u mê không tỉnh ngộ.”
“U mê không tỉnh ngộ chính là ngươi… Ai nha.”
Tể tướng nọ còn chưa dứt lời, thì cảm giác phía sau có tiếng gió thổi khe khẽ, cái cổ bị xiết… Bị người gắt gao bóp chặt.
“Ách…”
Bát vương gia cũng sửng sốt, chờ thấy được Bạch Ngọc Đường thì rất vui mừng.
“Bạch thiếu hiệp!”
“Vương gia chịu khổ rồi.” Bạch Ngọc Đường điểm trúng huyệt đạo của tể tướng nọ, ném qua một bên, rút đao ra một đao chém về phía cửa lao…
Cửa lao bằng mộc chất (gỗ) chỗ nào chống đỡ được a, thoáng cái đã chém gãy.
Bát vương gia được Bạch Ngọc Đường đỡ đi ra.
“Tiểu Bát Tử!”
Mở ra lao lung, thì thấy được Tiểu Tứ Tử trước mặt bổ nhào tới, Bát vương gia bế bé cũng là kinh hỉ đan xen, vươn tay nắm lấy Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Chiến sự thế nào rồi?”
“Yên tâm đi.” Bạch Ngọc Đường cười, “Trong lòng Triệu Phổ tính toán cả rồi, không thua được!”
“Rất tốt, rất tốt!” Bát vương gia mấy ngày nay lao tâm lao lực quá độ, vừa nghe được quả nhiên Triệu Phổ không khiến mình thất vọng, trong lòng thả lỏng, đứng thẳng không nổi.
Thạch Đầu đã chạy tới, để Tiểu Tứ Tử ngồi trên lưng, Bạch Ngọc Đường đỡ Bát vương gia, Tiêu Lương đi tới khiêng tể tướng nọ lên vai.
Bạch Ngọc Đường giật mình, “Còn có chút khí lực a.”
“Chuyện nhỏ.” Tiêu Lương cười, “Một gã thư sinh, giống như khỉ ốm.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, mọi người vội vã ra khỏi địa đạo, cứu Bát vương gia ra.