Du Long Tùy Nguyệt
Chương 12 : Tú tài đụng độ nhà binh
Ngày đăng: 14:00 18/04/20
Công Tôn dẫn theo Tiểu Tứ Tử, cưỡi con lừa lông ngắn, không nhanh không chậm một đường đi dạo, hết một ngày thì vừa tới chân núi Thanh Dương.
Núi Thanh Dương nằm ở phía bắc thành Thanh Dương, quan đạo phía trước ngọn núi là con đường quan trọng nối liền nam bắc, phàm là muốn tiến vào Khai Phong, phần lớn đều phải qua nơi này, vì vậy, ven đường vùng Thanh Dương có rất nhiều dịch trạm và khách điếm.
Công Tôn cưỡi lừa đi vòng đường nhỏ, vừa nhìn thấy quan đạo lại càng kinh ngạc, từ xa nhìn qua, sao lại bảo là quan đạo a, chẳng khác mấy so với một cái chợ nhỏ.
“Phụ thân, thật náo nhiệt.” Tiểu Tứ Tử vẫn ngồi phía trước Công Tôn, bởi vì sợ bé lạnh, cho nên Công Tôn quấn bé lại trong một tấm thảm lông dê màu trắng, lại đội cho chiếc mũ con thỏ nhỏ cũng màu trắng, cúi đầu nhìn xuống phía dưới, như một cục tròn vo, hai cái lỗ tai lúc ẩn lúc hiện.
Công Tôn giơ tay bóp bóp tai thỏ trên mũ của Tiểu Tứ Tử, hỏi, “Tiểu Tứ Tử, có đói bụng không? Chúng ta tìm một khách điếm ăn cơm và ở trọ, được không?”
“Ạ được.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, đến gần nói với Công Tôn, “Phụ thân, Tiểu Tứ Tử muốn ăn canh trứng gà.”
“Ừ, gọi một canh trứng gà, bỏ thêm cá bạc ti và hành thái.” Công Tôn nhéo má bé.
Đang nói, chợt nghe tiếng vó ngựa dồn dập phía sau, Công Tôn có chút buồn bực, thầm hỏi ai cưỡi ngựa nhanh như vậy? Quay lại nhìn, còn chưa thấy rõ được cái gì, bên người đã thổi qua một làn gió mạnh, một người một ngựa chạy vượt qua.
Người và ngựa đều là màu đen, chờ khi con ngựa phi nước đại đến lối vào chợ, người nọ mới giật nhẹ đầu ngựa, nó lập tức dừng lại, giơ lên chân trước ‘hí’ dài một tiếng. Làm kinh hách không ít người qua đường.
Công Tôn chú ý thấy con ngựa của người nọ dị thường cao to, so với những con ngựa khác thì to lớn và cường tráng hơn rất nhiều, bờm xõa tung, khuôn mặt cũng khá dài, hai tai cuộn hướng vào trong, giống như sừng dê, đặc biệt nhất là miệng, hình dạng không giống miệng ngựa mà như mỏ chim, hơi nhọn, đeo khuyên.
Công Tôn khẽ nhíu mày, cúi đầu trầm giọng nói, “Tái Long Tước.”
“Dạ?” Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nhìn Công Tôn, vươn bàn tay nhỏ bé non mềm sửa lại lọn tóc trước trán bị gió thổi loạn của Công Tôn, cười tủm tỉm nói, “Phụ thân thật đẹp mắt.”
Công Tôn vươn tay bóp mũi bé, cười nói, “Ngươi mới bao nhiêu tuổi? Đã biết đẹp rồi sao?”
Tiểu Tứ Tử đỏ mặt, nói, “Hm, phụ thân thật dễ nhìn.”
Công Tôn lắc đầu, tiểu ngốc tử này.
Lại ngẩng đầu, hắc y nhân nọ ngồi trên lưng ngựa nhìn xung quanh, thân hình cường tráng cao ngất, sống lưng thẳng tắp, Công Tôn cảm thấy hắn hẳn là người nhiều năm cưỡi ngựa chinh chiến. Người nọ khiến cho nhiều người chú ý, mà con ngựa của hắn dường như nôn nóng, không ngừng bước đi chầm chậm, tựa hồ còn muốn chạy.
Tiểu Tứ Tử cũng chú ý đến con ngựa kia, liền chỉ vào hỏi Công Tôn, “Phụ thân, con ngựa kia thật lớn.”
“Ừ, loại ngựa này kêu Tái Long Tước.” Công Tôn giảng giải cho Tiểu Tứ Tử, “Loại ngựa này đều từ Tây Vực đem sang, dựa theo thể trạng, con này chí ít là ngựa đầu đàn trong đàn ngựa hơn nghìn con. Rất hung hãn, sức chịu đựng tốt, khí lực cũng lớn, là một chiến mã thượng đẳng, người kia phỏng chừng là người trong quân đội, hơn nữa cấp bậc hẳn không thấp, chí ít cũng là một tướng lĩnh.”
“Người trong quân đội?” Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu nhìn nhìn rồi quay đầu lại ôm thắt lưng của Công Tôn, “Phụ thân, người kia thật hung.”
Công Tôn bật cười, “Nhìn bóng lưng đã biết người ta hung rồi à.”
“Hmm.” Tiểu Tứ Tử vùi đầu vào hõm vai Công Tôn, không dám nhìn.
Công Tôn lắc đầu, vươn tay ôm bé, vỗ vỗ con lừa lông ngắn, lách qua người nọ, đi đến một khách điếm ven đường.
Khách điếm kia thoạt nhìn hơi vắng, cũng rất sạch sẽ, so với những khách điếm xung quanh có vẻ như cao cấp hơn một chút.
“Dạ, phụ thân phải lập tức quay lại nga.” Tiểu Tứ Tử nói.
Công Tôn gật đầu, đứng dậy đi, có điều y lại đi đến trù phòng.
Triệu Phổ thấy Tiểu Tứ Tử liếc nhìn theo, vừa thấy Công Tôn đi khuất liền vội vàng đem trứng cá trong chén lặng lẽ múc ra, bỏ lại vào trong tô canh cá, trộn trộn, ngẩng đầu, gặp Triệu Phổ đang nhìn mình, liền đỏ mặt thở dài một tiếng với hắn.
Triệu Phổ cảm thấy bé thực sự quá khả ái, bèn cười cười, chỉa chỉa thức ăn trên bàn, hỏi bé, “Ăn thức ăn không?”
Tiểu Tứ Tử lắc đầu, nhỏ giọng nói, “Phụ thân nói, không được ăn những thứ mà người xa lạ cho.”
Triệu Phổ nhếch lên khóe miệng nở nụ cười.
~
Không bao lâu sau, Công Tôn đã trở về, đi tới bên cạnh Tiểu Tứ Tử ngồi xuống.
Ở phía sau y, tiểu nhị bưng món ăn chuẩn bị cho đám người Liêu kia đi ra, đám người Liêu kia chụp bình rượu mở ra, uống thả cửa, ngoác mồm gặm thịt.
Triệu Phổ ăn xong phần của mình, sờ sờ bụng cảm thấy ăn khá no, nghĩ bằng không dùng mấy tên người Liêu này hoạt động tiêu thực một chút vậy, dù sao cũng không thể để bọn chúng nguy hại quê nhà, đột nhiên, đám người Liêu kia ngã trái ngã phải. Toàn bộ té lăn quay trên mặt đất.
Triệu Phổ cảm thấy kì quái, trông bộ dạng đám người này, giống như bị trúng thuốc mê.
“Tiên sinh tiên sinh.” Điếm tiểu nhị hấp tấp chạy đến bên cạnh Công Tôn, “Thuốc này ta đã đổ hết vào trong rượu, bọn chúng khi nào mới có thể tỉnh lại?”
Y nhẹ nhàng khoát tay, nói, “Tạm thời không thể tỉnh, đã thông báo quan phủ chưa?”
“Đã đi…” Đang khi nói thì có một nhóm đông nha dịch đi đến, “Ở đâu có cường đạo?”
Tiểu nhị nhanh chóng đi tới, “Quan gia, những kẻ này là người Liêu, bọn chúng đều là sơn phỉ, nói đêm nay muốn hành hung, công tử kia dùng thuốc làm cho bọn chúng hôn mê.”
Các quan sai đi đến gần, cầm trang sức màu xám bên hông bọn người Liêu nọ lên nhìn một chút rồi liền nhíu mày, bộ khoái dẫn đầu nói, “Khá lắm, đám người này đã cướp sạch một vài thôn xóm, không ngờ ngày hôm nay lại bại trong tay một thư sinh.”
Bộ khoái đi đến nói với Công Tôn một lời cảm tạ, Công Tôn lắc đầu, “Không có gì, bọn chúng phải hơn một ngày một đêm mới có thể tỉnh, sau khi tỉnh lại cũng sẽ bị thổ tả mười ngày, toàn thân hư thoát (hạ đường huyết do mất máu, mất nước) vô lực, không có năng lực phản kháng, xem như giáo huấn bọn chúng dám khi dễ người Hán chúng ta.”
“Tiên sinh hảo thủ đoạn.” Đám bộ khoái vô cùng cao hứng trói chặt đám người Liêu, mang về phủ nha.
Công Tôn quay mặt lại, nắn nắn quai hàm Tiểu Tứ Tử, “Con vừa bỏ trứng cá lại phải không?”
Tiểu Tứ Tử thè lưỡi, cúi đầu tiếp tục ăn canh trứng gà, vươn tay cầm lấy lỗ tai thỏ của một cái bánh bao thỏ nhỏ bên cạnh, đút vào miệng.
Công Tôn đút vào miệng bé một miếng thịt vịt, “Không được ăn ngọt và mặn cùng lúc.”
Triệu Phổ nhướng mày nhìn Công Tôn, từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên đối với những lời chê bai thư sinh trăm không một dùng, thì sản sinh một chút hoài nghi.