Du Long Tùy Nguyệt
Chương 13 : Nháy mắt trái có tài, nháy mắt phải có tai
Ngày đăng: 14:00 18/04/20
Công Tôn gọn gàng xử lý mấy tên đạo tặc, ngồi xuống tiếp tục dùng bữa.
Triệu Phổ ngây ngô ngồi ở đối diện nhìn bọn họ, vốn đã ăn rất no, nhưng bây giờ lại cảm thấy vừa rồi còn chưa thực sự nhét đầy bụng, liền gọi thêm một tô mì… Công Tôn và Tiểu Tứ Tử hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt kia tuyệt đối là —— Thùng cơm (chỉ biết ăn không biết làm, vô dụng)!
Triệu Phổ gãi gãi cái mũi, kêu to, “Tiểu nhị, phải là tô lớn.”
Công Tôn cầm lại bánh bao đậu con thỏ nhỏ đã đưa Tiểu Tứ Tử, lựa phân nửa nhân bánh ra, sau đó mới để cho bé ăn, Tiểu Tứ Tử vừa sung sướng gặm bánh, vừa hỏi Công Tôn, “Phụ thân, cách Khai Phong còn bao xa nha?”
Triệu Phổ trong lòng khẽ động… Như vậy bọn họ cũng đi Khai Phong sao?
Công Tôn suy nghĩ một chút, “Còn phải đi sáu bảy ngày đường nữa.”
“Nga.” Tiểu Tứ Tử gật đầu.
“Chuyện gì vậy?” Công Tôn thấy Tiểu Tứ Tử tựa hồ có tâm sự, liền hỏi bé.
Tiểu Tứ Tử ngửa mặt nhìn Công Tôn, nói, “Phụ thân không phải đã nói sao, thành Khai Phong có hoàng cung, hoàng cung ăn thịt người, cho nên thành Khai Phong có quái vật ăn thịt người, Tiểu Tứ Tử đi có thể bị ăn tươi luôn không?”
Công Tôn nhịn cười, nói, “Cho nên con phải tránh xa các quan phủ, còn hoàng cung thì ở rất xa.”
“Dạ.” Tiểu Tứ Tử nghiêm túc gật đầu.
Triệu Phổ bỗng nhiên cảm thấy… Thư sinh này thật thú vị.
Cuối cùng cũng dùng bữa xong, Công Tôn lấy tiền thanh toán, gọi tiểu nhị tới, nói muốn thuê một gian phòng thượng hạng, tiểu nhị liền dẫn Công Tôn lên lầu.
Triệu Phổ nhìn nửa tô mì còn thừa trước mặt, nghĩ, ta sẽ ở lại một đêm, hay chỉ đơn giản đi ra?
Đang do dự, đột nhiên, nghe được một bàn ở góc tường, có hai người đè thấp giọng nói chuyện.
“Thấy không?”
“Ừ.”
“Thư sinh kia thật không tệ, đợi buổi tối đi vào, cưỡng ép hắn, sau đó bắt tiểu oa nhi đem bán.”
“Hắc hắc, ngươi lại hưng phấn nữa rồi, bất quá đứa bé kia khả ái như vậy, hẳn là bán được không ít tiền.”
“Đương nhiên, hiếm khi gặp được mặt hàng tốt như vậy, bỏ qua thì thật đáng tiếc.”
Nhĩ lực của Triệu Phổ rất tốt, vì vậy nghe được rõ ràng, ngước mắt nhìn qua, bên cạnh chiếc bàn ở góc tường nọ có hai nam tử đang ngồi, ăn mặc rất sang trọng, nhưng bộ dạng xấu xí, vừa nhìn liền biết không phải loại người đứng đắn.
Suy nghĩ một chút, hắn gọi tiểu nhị tới, cũng thuê một gian phòng thượng hạng nghỉ ngơi một đêm… Đi đến lầu hai mới phát hiện mình trọ ngay sát vách phòng Công Tôn.
Thở phào nhẹ nhõm, Triệu Phổ tự nhủ, dù sao đã gặp gỡ cũng là có duyên phận, thôi thì cứ giúp đỡ các ngươi đi, dù sao em bé tên Tiểu Tứ Tử kia thật đáng yêu, ngộ nhỡ gặp bất trắc, bản thân mình cũng không đành lòng.
Nghĩ xong, Triệu Phổ vô ý nhìn thoáng qua bên trong cánh cửa.
Công Tôn vừa lúc đi ra đóng cửa, bắt gặp Triệu Phổ đang nhìn vào trong phòng, cảm thấy hắn không có hảo tâm, hung hăng trừng mắt liếc hắn, “Oành” một tiếng, cửa đóng.
Khóe miệng Triệu Phổ giật giật, cảm thấy mí mắt phải nháy liên hồi, lập tức trở về phòng mình, ngồi ở bên giường mà hờn dỗi, thư sinh này đúng là biết chọc giận người khác mà!
Công Tôn giơ tay che hai cái lỗ tai của Tiểu Tứ Tử, sau đó lại nghe một tiếng “Đoàng” đinh tai nhức óc, như là một cây pháo bị đốt vang.
Trong nháy mắt, một tiếng “Cót két” truyền đến.
Triệu Phổ đi đến phía sau hai tên kia, tò mò nhìn vào bên trong, kinh hãi, bên giường đặt một cái hòm chứa đầy ám tiễn, sau khi tiếng động kia vang lên, cơ quan phát động, hơn mười ánh lam quang vù vù vù bắn ra.
Triệu Phổ kinh ngạc thở dốc hấp tấp né ra, cũng may là công phu của hắn rất cao, nghiêng người tránh thoát, nhưng hai tên tặc tử xúi quẩy kia rất thê thảm, bị vài mai ám tiễn bắn trúng. Những ám tiễn kia có độc, những nơi trên người bị bắn trúng sưng phù lên mấy cục u nhìn như những quả táo lớn, buốt đau đến nỗi hai tên ngã vật xuống đất quằn quại không dậy nổi, miệng kêu to, “Ai nha, mụ ơi, đau muốn chết rồi, đau muốn chết rồi!”
Song song, màn giường được vén lên, Công Tôn một tay cầm dùi một tay cầm roi da vọt ra, há mồm mắng, “Tiểu tặc vô sỉ, hôm nay phế đi các ngươi, để xem các ngươi còn dám hại người nữa không!”
Nói xong, Công Tôn lanh tay lẹ mắt, cầm cái dùi, hướng về nơi yếu hại của hai tên… Phốc phốc hai cái…
“Ngao…” Hai tên đau đớn gào thét, Công Tôn vung roi “Ba ba” hai cái, đánh cho bọn chúng lăn lộn tại chỗ, những chỗ trướng nước trên người bị đánh vỡ, có máu chảy ra, vội vàng cầu xin, “Gia gia tha mạng, chúng ta không dám nữa, gia gia tha mạng.”
Công Tôn đột nhiên ngẩng đầu, thấy Triệu Phổ mở to hai mắt vẻ mặt hoảng sợ đứng ở một bên, mồm há thật to, cỡ đó, chí ít có thể nhét vào hai quả trứng gà.
“Ngươi với chúng là đồng bọn?” Công Tôn nổi giận trừng Triệu Phổ.
“Ách… Không phải!” Triệu Phổ khẩn trương xua tay, “Ta vì nghe được tiếng động mới đi ra.”
Công Tôn tựa hồ không tin, cầm roi và cái dùi, híp mắt nhìn Triệu Phổ, nét ngờ vực tràn đầy trong mắt, “Thực sự?!”
“Thực sự thực sự!” Triệu Phổ nhanh chóng gật đầu, tận lực biểu hiện sự chân thành, thế nhưng Công Tôn vẫn không tin.
Lúc này trên thang lầu truyền tới tiếng bước chân, thì ra là tiểu nhị và chưởng quầy nghe được động tĩnh, đều chạy tới đây, vừa thấy hai người lăn lộn trên đất, đều sợ hãi, mở to hai mắt nhìn Công Tôn, “Ách, tiên sinh, đây là…”
Công Tôn thu hồi roi, nói, “Hai tên tiểu tặc này nửa đêm cầm đao, mang theo khói mê muốn vào phòng chúng ta đánh cướp, bị ta bắt được, đưa đến quan phủ đi, độc trên người đủ để bọn chúng đau đến bảy bảy bốn mươi chín ngày, còn có, bọn chúng chí ít ba năm không thể hành phòng, xem chúng có dám làm chuyện xấu nữa không.”
“A…” Điếm tiểu nhị và chưởng quỹ đều hít sâu một hơi lạnh, nhanh chóng đem hai tên dâm tặc xui xẻo kia đi xuống.
Công Tôn liếc ngang Triệu Phổ, ánh mắt như đang cảnh cáo —— Thấy không? Dám làm xằng bậy, ngày này năm sau là ngày giỗ của ngươi!
Triệu Phổ vội vã gật đầu, “Vù” một tiếng, chui về phòng mình, đóng cửa, cài then.
Công Tôn nhìn trái nhìn phải, cảm thấy không còn gì khác thường, đi vào phòng đóng cửa, lại nhanh tay nhanh chân bố trí cơ quan một lần nữa, rồi leo lên giường. Tiểu Tứ Tử còn chìm trong giấc ngủ ngọt ngào, Công Tôn thu hồi roi, nằm xuống, ôm Tiểu Tứ Tử an tâm ngủ.
~
Trong căn phòng sát vách, Triệu Phổ ngồi ở bên giường, trước cửa sổ có hai ảnh vệ đang ôm chân ngồi chồm hổm, đồng dạng há mồm trợn mắt.
Triệu Phổ phất phất tay, “Đi ngủ đi đi ngủ đi…”
Giả Ảnh nhịn không được, hỏi, “Vương gia… Thư sinh kia cao tính đại danh là chi?”
Triệu Phổ ấn ấn quai hàm còn có chút tê tê, “Để làm chi? Tại sao ta phải hỏi?”
Giả Ảnh và Tử Ảnh liếc mắt nhìn nhau, “Ngài khi nào rảnh rỗi thì nghe ngóng, để sau này chúng ta lỡ như gặp y thì đi đường vòng… Nương, so với mười vạn binh mã của người Liêu còn kinh dị hơn.”
Triệu Phổ giật giật khóe miệng, nắm áo hai tên ảnh vệ ham vui vứt ra ngoài, nằm ngã lên giường, giương mắt nhìn chạm trổ trên đỉnh giường, ai nha, mí mắt lại nháy…