Du Long Tùy Nguyệt
Chương 14 : Không phải oan gia không đụng đầu
Ngày đăng: 14:00 18/04/20
Rạng sáng hôm sau, Công Tôn tỉnh lại thì thấy Tiểu Tứ Tử còn quấn trong chăn say sưa ngủ, bất đắc dĩ lắc đầu, trước tiên đứng dậy thu hồi toàn bộ cơ quan trong phòng, sau đó múc nước rửa mặt thay quần áo. Cuối cùng, đồ đạc đều thu dọn xong xuôi, thấy sắc trời đã sáng tỏ, bên ngoài cũng có tiếng người. Y liền đi tới bên giường, vỗ vỗ cái mông tròn vo của Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, rời giường đi thôi.”
Tiểu Tứ Tử hôm nay cũng như mọi ngày thích nằm lì trên giường, chui vào trong chăn, trùm kín đầu.
Công Tôn vươn tay ôm bé ra, “Ngoan, rời giường thôi, trên đường ngủ tiếp.”
Tiểu Tứ Tử chui vào lòng Công Tôn cọ cọ, mơ mơ màng màng, “Phụ thân…”
Công Tôn hết cách, đành phải vươn tay giúp bé mặc quần áo, sau đó thu dọn chăn, Tiểu Tứ Tử vẫn ngơ ngác ngồi trên giường, vẻ mặt nửa tỉnh nửa mê, thật ngây ngô.
Công Tôn chuẩn bị nước nóng vắt khăn, dùng chiếc khăn ấm ấm lau sạch khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tứ Tử, sau đó Tiểu Tứ Tử mới ngáp một cái, thực sự tỉnh táo, tinh thần sáng láng kêu một tiếng, “Phụ thân.”
Công Tôn lấy ra bột đánh răng, bảo bé súc miệng đánh răng, lấy một chén trà nóng nhỏ vào đó hai giọt mật, bảo cho Tiểu Tứ Tử sau khi rửa mặt sạch thì uống, sau đó dắt bé đi đến phía sau bình phong để bé đi vệ sinh.
Tiểu Tứ Tử ngoan ngoãn làm theo, cuối cùng Công Tôn thay y phục cho bé, khoác thêm áo choàng lông thỏ, mang theo hành lí dẫn bé lên đường.
Xuống lầu, Công Tôn bảo tiểu nhị chuẩn bị sữa đậu nành nóng hổi còn có bánh quẩy, cùng Tiểu Tứ Tử ăn điểm tâm no nê, mua lương khô trả ngân lượng rồi cưỡi con lừa lông ngắn tiếp tục lên đường.
Công Tôn ngước mắt nhìn lướt vào trong chuồng, phát hiện con ngựa cao to của Triệu Phổ còn ở đó, trong lòng buông lỏng, người này xem ra còn chưa tỉnh, vội vàng dẫn Tiểu Tứ Tử ly khai, tiến đến Khai Phong.
~
Triệu Phổ đã sớm nghe được động tĩnh sát vách, hắn dùng chăn trùm kín đầu, thầm nhủ, đợi cho hai phụ tử đó đi trước rồi mình mới đi, bằng không lại phiền toái… Hơn nữa tối hôm qua mí mắt hắn nháy suốt một đêm, sáng nay mới chịu ngừng.
Đến khi khẳng định Công Tôn và Tiểu Tứ Tử thực sự đã đi, Triệu Phổ mới xoay người xuống giường, sửa soạn một chút, xuống dưới lầu ăn điểm tâm, thần tình sáng láng dắt Hắc Kiêu ra, phi thân lên ngựa. Hắc Kiêu nghỉ ngơi một đêm, sinh lực dồi dào, trong mũi phát ra tiếng phì phì, tung bốn vó chạy như bay về phía trước.
Triệu Phổ tâm tình thoải mái, phóng ngựa rong đuổi trên quan đạo.
//
Công Tôn và Tiểu Tứ Tử một đường ung dung đi tới, cách đó không xa là thành Thanh Dương, Tiểu Tứ Tử thấy người vào thành xếp một hàng dài trước cổng, liền níu áo Công Tôn, “Phụ thân, thật nhiều người.”
Công Tôn ngước mắt nhìn nhìn, khẽ nhíu mày, “Tiểu Tứ Tử, dường như có người kiểm tra.”
“Kiểm tra cái gì?” Tiểu Tứ Tử khó hiểu hỏi.
“Hm.” Công Tôn sờ sờ cằm, “Đại khái là gần đây xảy ra chuyện, vào thành phải kiểm tra.”
Tiểu Tứ Tử rất ít ra ngoài, nhìn cái gì cũng đều thấy mới mẻ, liền ngẩng đầu ngó quanh.
Công Tôn xuống lừa, vẫn để Tiểu Tứ Tử ngồi ở trên, còn y thì nắm dây cương con lừa nhỏ đi tới phía sau đám người, chờ tới phiên mình đi qua.
Phía trước có không ít người, Công Tôn ngửa mặt quan sát một chút, Tiểu Tứ Tử ngồi trên lưng con lừa xoay qua xoay lại, “Phụ thân còn phải chờ bao lâu?”
“Ít nhất là một nén nhang, có đói bụng không?” Công Tôn vừa nói, vừa lấy từ trong hành trang ra một cái bánh bao đưa cho Tiểu Tứ Tử, “Ăn trước hai cái, vào thành rồi chúng ta dừng lại ăn cơm, lại gọi cho con một chén canh trứng gà có được không?”
“Dạ.” Tiểu Tứ Tử vô cùng cao hứng vươn tay cầm lấy bánh bao đậu hình con thỏ nhỏ còn hơi ấm ấm kia, bẻ ra hai nửa, nửa trên có hai cái tai thỏ dành cho chính mình, nửa dưới khá lớn đưa cho Công Tôn, “Phụ thân ăn.”
Công Tôn cười vươn tay nhận lấy bánh bao đậu.
Lại nhìn sang Công Tôn, y đã giúp lão nhân kia xử lí tốt thương tích, bảo quan binh nâng lão nhân về, dặn lão nhân tịnh dưỡng trên giường nửa tháng là có thể khỏi hẳn.
Công Tôn về đến bên cạnh Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử ôm lấy y, “Phụ thân, Triển Triển nói hắn có bằng hữu muốn nhờ phụ thân trị thương.”
Công Tôn nhéo nhéo má Tiểu Tứ Tử, “Không lễ phép, gọi thúc thúc.”
“Dạ.” Tiểu Tứ Tử mấp máy miệng, liếc mắt nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu cười, hỏi Công Tôn, “Cao tính đại danh của tiên sinh là gì?”
Công Tôn cười cười, nói, “Ta tên là Công Tôn Sách.”
Triển Chiêu gật đầu, “Công Tôn tiên sinh.”
Triệu Phổ đứng phía sau suy nghĩ một chút, hẳn là chưa nghe qua cái tên này, ngước mắt thì thấy Công Tôn đang trừng hắn.
Triển Chiêu quay đầu lại hỏi Triệu Phổ, “Còn huynh đài.”
“Ách…” Triệu Phổ nghĩ nghĩ, nói, “Ta họ Triệu, gọi là Triệu Cửu.”
Triển Chiêu nhướng nhướng mày, lại quan sát Triệu Phổ từ trên xuống dưới rồi chắp tay cười nói, “Hạnh ngộ.”
Triệu Phổ thoải mái cười nói, “Triển huynh hảo nhãn lực.”
Công Tôn thì lại không có thiện cảm với Triệu Phổ, thầm nghĩ tên này chỉ xưng có cái tên mà cũng do dự, rõ ràng là dùng tên giả.
Nhưng Tiểu Tứ Tử lại không ghét Triệu Phổ, gọi hắn, “Cửu cửu.”
Triệu Phổ nghĩ cách gọi này thật khả ái, liền cười với Tiểu Tứ Tử.
Công Tôn bế Tiểu Tứ Tử lên, nhỏ giọng nói, “Cứ gọi là thúc thúc lưu manh đi.”
Nụ cười trên mặt Triệu Phổ cứng đờ… Sắc mặt càng đen vài phần, thầm nói, lão tử lúc nào trêu ghẹo lưu manh ngươi, có tin ngươi dám gọi nữa ta sẽ thực sự lưu manh ngươi hay không?!
“Triển huynh, dẫn đường đi.” Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử, nói với Triển Chiêu, “Ta đi xem vị bằng hữu kia của ngươi.”
“Tốt, ngay trong nha môn tri phủ huyện Thanh Dương này.” Triển Chiêu dẫn đường cho Công Tôn, tiện đà quay đầu lại hỏi Triệu Phổ, “Triệu huynh có muốn cùng đi không?”
Triệu Phổ suy nghĩ một chút, vốn muốn dứt khoát trở về, Triển Chiêu hắn tra án cũng không liên quan gì với mình, nhưng vừa ngước mắt thì lại thấy Công Tôn đang nhìn hắn, tư thế kia như đang nói —— Đi nhanh đi, biến nhanh đi.
Triệu Phổ lại nổi tính trẻ con, gật đầu, “… Ta dù sao cũng không có việc gì làm, đi xem thôi.”
Triển Chiêu gật đầu dẫn đường, Công Tôn bế Tiểu Tứ Tử theo sau, liếc xéo Triệu Phổ.
Triệu Phổ thấy y liếc mình, nhếch khóe miệng cười cười, “Công Tôn tiên sinh, bế có nặng hay không? Muốn ta giúp ngươi không?” Nói xong, liếc mắt ngắm đoạn cổ tay trắng gầy lộ ra bên ngoài ống tay áo của Công Tôn.
Công Tôn cắn răng, tâm mắng, cái đồ lưu manh nhà ngươi… Còn dám nói bậy ta độc cho ngươi câm luôn!