Du Long Tùy Nguyệt

Chương 120 : Bạch bạch bạch bạch bạch bạch…

Ngày đăng: 14:00 18/04/20


Triệu Phổ ngập ngừng do dự mấy lần, nhưng rồi cũng từ thềm cửa quay trở lại, vươn tay bế Công Tôn lên.



Triển Chiêu chỉ tay vào một gian phòng bên cạnh, “Đó là khách phòng!”



Triệu Phổ cấp tốc ôm Công Tôn vào phòng, Tiểu Tứ Tử cũng nhảy từ trên ghế xuống, chạy chậm vào theo. Triệu Phổ đặt Công Tôn lên trên giường để y nằm thoải mái, lại đắp chăn ngay ngắn, sau đó lại ôm lấy Tiểu Tứ Tử đặt vào bên cạnh Công Tôn, nói với bé, “Ngủ với phụ thân ngươi một chút đi, có chuyện gì thì kêu người tới.”



“Dạ.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, Triệu Phổ sờ đầu bé, xoay người đi ra.



Tử Ảnh lấy tay cọ cọ Giả Ảnh, “Thấy chưa, còn chưa làm gì, đã đem huynh đệ kết nghĩa đặt ở vị trí thứ hai rồi.”



“Ừm…” Triển Chiêu đột nhiên vuốt cằm, dường như có chút đăm chiêu nhìn Triệu Phổ từ trong phòng Công Tôn đi ra.



Giả Ảnh và Tử Ảnh liếc mắt nhìn nhau, thầm nhủ —— Xem đi, Triển đại nhân cũng nhìn ra.



Lúc này, chợt nghe Triển Chiêu lầm bầm, “Ừm… Ta nghe bằng hữu trong quân nói Vương gia ghét nhất người đọc sách, xem ra không đúng lắm!”



Tử Ảnh và Giả Ảnh vô thức giật giật khóe miệng —— Đó là quá khứ rồi! Quá khứ! Bây giờ người đọc sách so với huynh đệ của hắn còn thân thiết hơn.



“Khụ khụ.” Triệu Phổ đi tới cửa, nghênh ngang ho khan vài tiếng, “Đi vào nói chuyện đi!”



Giả Ảnh và Tử Ảnh phóng sang hai bên nhường đường, Triệu Phổ đi vào trong.



~



Vào phòng, thấy Hình Hoài Châu đang nằm trên giường lớn, bên cạnh là cái hòm thuốc đã thu dọn gọn gàng, trên mặt đất có một bãi máu đen, Triệu Phổ khẽ nhíu mày. Giả Ảnh thấp giọng nói nhỏ bên tai Triệu Phổ, “Là máu của Hình Tướng quân nôn ra, Công Tôn tiên sinh nói, nếu không nhờ đúng lúc được người cứu giúp, dùng Hắc Đàn tục mệnh, chỉ cần chậm trễ thêm nửa canh giờ, Hình Tướng quân chắc chắn không sống nổi!”



Triệu Phổ cắn răng, sắc mặt thật khó coi, hỏi, “Tiên sinh còn nói gì về thương thế của hắn?”



Giả Ảnh do dự một chút, đáp, “Y nói Hình Tướng quân hẳn là trước tiên uống phải độc dược, sau đó lại bị người dùng độc chưởng đả thương, kẻ đả thương chắc chắn muốn đẩy hắn vào chỗ chết!”



Triệu Phổ gật đầu nói, “Phái người thông tri cho Hạ Nhất Hàng, bảo hắn tìm người đi về phía Nam tìm hiểu, tra ra ai dám làm hại huynh đệ ta, ta muốn hắn hoàn trả gấp mười lần.”



“Dạ!” Giả Ảnh gật đầu đi ra.



Tử Ảnh lấy một cái ghế đặt bên giường của Hình Hoài Châu, Triệu Phổ đi đến ngồi xuống, nhìn sát vào Hình Hoài Châu, gọi, “Đại ca!”



Hình Hoài Châu cũng giống Triệu Phổ, cũng được xem như niên thiếu thành danh, tuy so sánh với Triệu Phổ hơn hai mươi tuổi thành danh, Hình Hoài Châu đã ba mươi cũng là khá lớn, nhưng, so với những võ tướng khác, ba mươi tuổi có thể làm Tướng quân, đã là rất giỏi.



Lúc ban đầu, Hình Hoài Châu rất không phục Triệu Phổ, hắn nghĩ tiểu tử nọ bởi vì thân phận là hoàng thân quốc thích mới có thể trở thành nguyên soái, đó là bởi vì Nhân Tông (hiệu của hoàng đế Triệu Trinh) trẻ người non dạ! Sau lại nghe nói Triệu Phổ dẫn đầu đại quân đi kháng Liêu, Hình Hoài Châu đơn thân độc mã chạy tới Nhạn Môn Quan*, đuổi theo Triệu Phổ, yêu cầu hắn quay trở lại!



*(cửa ải quan trọng của Vạn Lý Trường Thành, ở phía bắc Sơn Tây, Trung Quốc)



Triệu Phổ không hiểu, sau đó mới biết được, Hình Hoài Châu nghĩ mình tuổi trẻ không có kinh nghiệm, mù quáng mang binh ra ngoài, sẽ vong quốc! Trừ phi Triệu Phổ có thể đánh thắng hắn, còn phải nói ra phương pháp dụng binh, nếu không, hắn có chết cũng không để mười vạn nhân mã đi chịu chết.



Triệu Phổ nghe xong trong lòng rất kính nể Hình Hoài Châu, nếu như mỗi một văn quan võ tướng của Đại Tống triều đều có tâm huyết như Hình Hoài Châu, cũng sẽ không đến mức bị Liêu và Tây Hạ áp bức nhiều năm như vậy.



Ngày đó, Triệu Phổ để Hạ Nhất Hàng mang đại quân đi trước, còn mình ở lại tỉ thí với Hình Hoài Châu một trận, Hình Hoài Châu toàn bại, luận sách lược cũng có chút thua kém Triệu Phổ. Triệu Phổ lại nói, hắn đường xa tới đây, thua là bởi vì mình có ưu thế, không bằng Hình Hoài Châu cùng hắn xuất chinh, đánh giặc xong thì lại tỉ thí thêm lần nữa. Đại mạc hoang vắng, cả hai cũng là người có cá tính hợp nhau, cùng nhau uống rượu giải sầu!




“Ừ.” Công Tôn gật đầu.



“Nếu như cho ngươi xem chữ mà Hình Hoài Châu tự tay viết, ngươi có thể làm ra một phong thư như vậy không?” Triệu Phổ hỏi.



“Đương nhiên có thể.” Công Tôn gật đầu, đứng dậy mặc quần áo, Triệu Phổ kéo tay y, nói, “Đi!”



“Đi đâu?” Công Tôn thắc mắc, Triệu Phổ trả lời, “Theo ta tiến cung, chứng minh huynh đệ ta trong sạch!”



“Ấy.” Tiểu Tứ Tử nắm góc áo của Triệu Phổ, nói, “Cửu Cửu sao ngươi lại hư như vậy, phụ thân còn chưa ăn gì mà.”



“Ách…” Triệu Phổ ngẫm lại thấy cũng phải, mình quá gấp gáp.



“Đừng nóng vội.” Công Tôn nói, “Làm việc này cần phải có công cụ, ngươi chuẩn bị cho ta vài thứ, tiện thể hãy bắt Lục Minh về, đến lúc đó, chúng ta cùng Bao đại nhân tiến cung, nhân chứng vật chứng đều có, hắn không thể nào chối bỏ được, như vậy không phải cũng giúp Hình Tướng quân bớt giận sao, hơn nữa, Hình Tướng quân ít nhất cũng phải ở trên giường nghỉ ngơi hai ngày.”



Triệu Phổ nghe xong, gật đầu đứng lên nói, “Đúng, là ta sốt ruột, bây giờ đi ăn thôi.”



“Đi Thái Bạch Cư đi.” Triển Chiêu từ bên ngoài đi đến, ôm lấy Tiểu Tứ Tử đã chạy tới bên mình.



“Ừ, cũng được.” Công Tôn xuống giường, Triệu Phổ muốn đến bế nhưng bị y né tránh, y thử đi vài bước, chân đã có thể tự do đi lại, chỉ thoáng ê ẩm đôi chút. Công Tôn hoạt động một lúc rồi nói, “Chắc là ổn rồi.”



“Đi thôi, đi Thái Bạch Cư.” Triển Chiêu ghẹo Tiểu Tứ Tử.



“Ừa, đi… Bạch…” Tiểu Tứ Tử gật đầu.



Triển Chiêu đã sớm nhận ra khi Tiểu Tứ Tử nói chuyện thì không nhớ được tên người, đặc biệt là tên có ba chữ, bèn nhắc lại, “Thái Bạch Cư.”



Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, “Bạch Bạch Bạch… Bạch …”



……



Đối với chuyện ngày hôm nay, Triển Chiêu về sau mới giác ngộ được, Tiểu Tứ Tử bỗng chốc nói nhiều chữ “Bạch” như vậy, kỳ thực là điềm báo nào đó!



.



.



______________________



**: Yết họa là quá trình bồi tranh sau khi bị rách, bị ẩm, v.v…



Cách làm: trải phẳng bức tranh cũ trên một cái bàn đỏ dài, dùng nước thấm ướt bức tranh, mặt trên dùng vài tầng giấy Tuyên Thành phủ lên để cho thấm ướt đều, qua một khoảng thời gian, dùng cái nhíp bóc ra từng tầng từng tầng giấy, sau đó lại đắp lên một tầng giấy bồi để vá lại bức tranh gốc, tẩy sạch những vết bẩn. Quá trình này họi là yết họa.



Khôi phục tranh là một quá trình trọng yếu khi bồi tranh, bồi tranh chỉ dùng để tạo viền cho khuôn, lót theo viền khuôn để sao chép tranh chữ.



Theo như ta hiểu là yết họa dùng để tạo ra một cái khuôn mẫu, rồi lại dùng cái khuôn đó để sao chép một bức mới giống hệt bức cũ.