Du Long Tùy Nguyệt
Chương 121 : Hắc hắc hắc hắc hắc hắc…
Ngày đăng: 14:00 18/04/20
Công Tôn vừa ra khỏi cửa, thì nhìn thấy có một cỗ kiệu lớn dừng ở phía trước.
“Là cỗ kiệu của Bàng Thái sư.” Triển Chiêu nói, “Đúng rồi, hôm nay lão tới chắc là để dẫn Bàng Dục về.”
“Cuối cùng Bao đại nhân phạt hắn thế nào?” Triệu Phổ hỏi Triển Chiêu.
“À, đánh mười đại bản.” Triển Chiêu trả lời.
“Nhẹ như vậy?” Công Tôn tựa hồ có chút bất mãn, thầm nhủ Bao đại nhân không phải trong như nước sáng như gương thiết diện vô tư sao? Thì ra cũng lưu tình cho nhi tử của Bàng Thái sư.
Triển Chiêu nhìn ra tâm tư của Công Tôn, cười nói, “Đánh bằng roi chỉ là phương thức trách phạt bình thường nhất, lợi hại ở phía sau kìa.”
Công Tôn nhìn hắn, hỏi, “Lợi hại à… phải phạt như thế nào?”
“Trên đường phố của Khai Phong phủ này, tổng cộng có hơn một trăm cửa hàng.” Triển Chiêu giơ tay chỉ chỉ phía trước, “Bao đại nhân phạt Bàng Dục trong vòng một năm, phải làm ‘người ở’ cho một trăm cửa hàng, mỗi cửa hàng ba ngày, nguyên bản tiểu nhị làm gì, hắn cũng phải làm cái đó, không được nhờ người làm giúp cũng không được qua loa tắc trách, sẽ thường xuyên phái người giám sát, nếu như lười biếng, vậy ngày đó coi như không làm, lại tăng thêm một ngày một đêm nữa! Nói chung, chừng nào hắn làm xong công việc của đầy tớ ở một trăm cửa hàng, thì mới tính là chịu phạt xong. Mặt khác, Bao đại nhân nói, sau này nếu lại nghe Bàng Dục làm xằng bậy nhiễu loạn trị an của Khai Phong, thì tuyệt đối sẽ phạt không nhẹ!”
Công Tôn nghe xong cảm thấy phấn chấn, thầm nhủ, quả nhiên! Bản thân mình lòng dạ nhỏ nhen, Bao đại nhân đúng là một vị quan tốt hiếm có, mà đồng thời, Công Tôn cũng đánh giá hoàng đế Triệu Trinh cao hơn một ít. Tuy vẫn có lời đồn nói hoàng đế là nhu nhược, nhưng có thể trọng dụng vị quan tốt như Bao Chửng, đồng thời cũng trao cho ông đủ quyền lực, chứng tỏ Triệu Trinh không hề hồ đồ chút nào.
“Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử được Triệu Phổ ôm, vươn tay nắm tay áo của Công Tôn, nói, “Đói.”
“Hm.” Mọi người lúc này mới nhớ tới, nhanh chóng ra ngoài đi ăn.
~
Tới Thái Bạch Cư, nơi này vẫn náo nhiệt như trước, tiểu nhị đã sớm nhận ra Triệu Phổ, tất nhiên hắn cũng quen biết Triển Chiêu, nhanh chóng chạy tới mời, tất cả mọi người đã nghe chuyện Bàng Dục bị phạt, đều cảm thấy hả lòng hả dạ.
“Triển đại nhân, hôm nay [jīn ér] nhàn nhã nhỉ.” Tiểu nhị đắp khăn lau cười hỏi, “Muốn ăn cái gì?”
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nhìn tiểu nhị, hỏi, “Sao ngươi biết ta là Cẩn Nhi [jǐn ér]?”
Tiểu nhị nọ sửng sốt một chập, Triển Chiêu cũng hơi khó hiểu, Công Tôn nói với Triển Chiêu, “Tiểu Tứ Tử là tiểu danh, đại danh gọi là Công Tôn Cẩn.”
Triệu Phổ hỏi, “Gọi Cẩn Nhi thật dễ nghe? Vì sao cứ gọi là Tiểu Tứ Tử.”
Công Tôn nhìn Tiểu Tứ Tử, nói, “Ngươi hỏi nó đi.”
Triệu Phổ và Triển Chiêu cùng nhau nhìn Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói, “Cẩn Nhi nghe giống bé gái.”
“Ra vậy.” Triệu Phổ suy nghĩ một chút, nói, “Bằng không đổi thành Thủy Tỉnh (giếng nước)… Ừm, không thì đổi tên gọi Công Tôn Báo, Công Tôn Lang…” Còn chưa kịp dứt lời, Công Tôn đã giơ chân hung hăng đạp Triệu Phổ một cước.
Triệu Phổ xoa chân, thầm nhủ không sửa thì không sửa, mọi người nói quân tử động khẩu bất động thủ, con mọt sách này lại làm ngược, khó chịu một chút là giơ tay giơ chân đánh người. Không có nửa phần khí độ của văn nhân.
Công Tôn giành lại Tiểu Tứ Tử mà ôm, thấy bé bắt đầu chăm chú suy nghĩ về chuyện đổi tên thì bóp mũi bé, “Không cho sửa, nghe chưa? Ngũ hành của con thiếu mộc thiếu kim, một chữ ‘Cẩn’ có thể giúp con cả đời bình an, không được bỏ, bỏ là bất hiếu!”
“Ngô.” Tiểu Tứ Tử ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng thầm nhủ, mỗi lần nhắc tới chuyện đổi tên, phụ thân khẳng định tức giận.
Triển Chiêu đã gọi thức ăn, quay đầu hỏi Triệu Phổ, “Vương gia, có muốn nếm thử rượu Hoa Điêu thượng hạng ở đây không?”
(loại rượu quý của Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc)
“Đương nhiên, ta yêu nhất chính là rượu.” Triệu Phổ cười chỉa chỉa Công Tôn, “Thư ngốc này cũng có thể uống.”
Chỉ chốc lát sau, tiểu nhị mang rượu và thức ăn lên, Công Tôn đút chút thức ăn vào miệng Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử vừa nhai, vừa cẩn thận quan sát xung quanh, thầm nhủ: Ừm, hôm nay trong lúc đang ăn, không biết có người quấy rối không nha.
Đang suy nghĩ, Tiểu Tứ Tử nhìn thấy một người, người này có vóc dáng vô cùng thấp bé, thoạt nhìn tuổi tác không nhỏ, chỉ cao có ba tấc*, hắn từ gầm bàn bên này chui vào gầm bàn bên kia, động tác cực nhanh, không biết đang làm cái gì.
(theo hệ đo lường cổ Trung Hoa, 1 tấc = 10 phân = 3,33cm. 3 tấc = 9,99cm) (beta: sao tao nghi cái này có vấn đề quá =.=” )(Lạc: dùng để ví von thôi má)
Tiểu Tứ Tử trợn tròn mắt nhìn hắn, Công Tôn thấy Tiểu Tứ Tử nhích từ từ ra ngoài, bèn quan sát bé một chút, chú ý thấy bé hình như đang nhìn cái gì đó, quay mặt lại, người nọ vù một cái biến mất, Tiểu Tứ Tử dụi mắt.
“Tiểu Tứ Tử.” Công Tôn bóp bóp khuôn mặt bầu bĩnh của bé, hỏi, “Nhìn cái gì vậy? Ăn.”
~
Mọi người tiếp tục dùng bữa, Triển Chiêu nhớ tới lúc trước Khai Phong phủ còn vài vụ án chưa giải quyết, lần này có thể thuận tiện nhờ Công Tôn phá giúp. Hầu như chính lúc này, đột nhiên, dưới lầu truyền đến tiếng thét chói tai thật quái lạ, hơn nữa không phải là một người thét, mà hầu như toàn bộ những người trên đường đều thét lên, trong tiếng kêu tràn ngập cảm giác kinh khủng.
Nghe tiếng hét sởn tóc gáy đó, Tiểu Tứ Tử vội vàng rụt vào lòng Công Tôn che cái lỗ tai, “Phụ thân thật dọa người!”
“Không có gì, đừng sợ.” Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử, Triệu Phổ và Triển Chiêu đều đi đến bên cửa sổ, trên lầu cũng có nhiều người vây xem.
~
Vừa nhìn xuống dưới lầu, mọi người không khỏi hít sâu một hơi lạnh. Đầu đường, có ba con hắc hổ đi tới. Bên khóe miệng ba con hắc hổ này có máu, hiển nhiên là vừa mới cắn người, mà những người xung quanh thì đang trốn đông trốn tây, còn có nhiều người sợ hãi không biết chạy đâu, chỉ ngồi bệt ở ven đường mà run bần bật.
“Trên phố xá náo nhiệt, sao lại có hắc hổ?” Công Tôn không quá rõ ràng.
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, khẽ nhíu mày, nói, “Không lẽ đây là…”
“Là cái gì?” Công Tôn và Triệu Phổ song song xoay mặt nhìn hắn.
Đúng lúc này, trong đoàn người lại truyền đến một tiếng thét chói tai, từ phía sau, lại có ba con gấu đen đi tới.
“Hoắc.” Triệu Phổ nói, “Nhiều năm không trở về, trên đường phố của Khai Phong sao lại có mãnh thú đi dạo a!”
“Ta biết chúng nó từ đâu tới.” Triển Chiêu nhíu mày, “Việc cấp bách là giải quyết đám dã thú kia, đừng để chúng đả thương mọi người!”
“Phụ thân đó là cỗ kiệu ở cửa lúc nãy.” Tiểu Tứ Tử đột nhiên vươn tay, chỉ vào cỗ đại kiệu đang bị kẹp giữa đàn hắc hổ và gấu đen.
“Đây là kiệu của Bàng Thái sư!” Triển Chiêu và Triệu Phổ đều sửng sốt, mấy tên kiệu phu đã sớm bị dọa chạy, còn hộ vệ của Bàng Thái sư cũng chưa từng gặp tình cảnh này, gấp đến độ xoay vòng vòng, Bàng Thái sư chui ra nhìn thoáng qua, lập tức trợn ngược mắt té bật ngửa, bất tỉnh nhân sự trong kiệu.
“Vương gia.” Các ảnh vệ đều đến bên cạnh Triệu Phổ, nói, “Đã thông tri cho đội quân tuần thành, chúng ta xuống dưới ngăn chặn chúng nó.”
Triệu Phổ nói, “Làm thịt cả đi, súc sinh hại người thì không nên để lại!” Nói xong, vươn tay tiếp nhận trảm mã đao do Tử Ảnh đưa qua, nói, “Ta chắn phía đông, các ngươi đi chắn phía tây, Triển huynh phía nam… Ách.”
Triệu Phổ đang tìm người, xem ai có thể chắn ở phía bắc, thì thấy Triển Chiêu giơ tay, chỉ vào phía bắc hướng đại lộ trước cổng thành.
Triệu Phổ nhìn theo ngón tay hắn, chính giữa đại lộ, có một con ngựa trắng đứng chắn ngang, ngồi bên trên là một bạch y nhân, hắn cầm trong tay một thanh cổ đao màu ngân bạch.
Người nọ ngăn trở đám hắc hổ kia, dường như không chút sợ hãi, mà ngay cả con ngựa hắn đang cưỡi cũng không hề hoảng sợ, hắn ngẩng đầu, nhìn Triển Chiêu và Triệu Phổ trên lầu.
Triệu Phổ nhếch khóe miệng cười, nói, “Tới đúng lúc! Đi thôi!”
Triển Chiêu cũng gật đầu, mọi người phi thân nhảy xuống, đứng ở bốn góc đường, vây quanh đám cầm thú kia.
Công Tôn có chút lo lắng nhìn xuống, Tiểu Tứ Tử đột nhiên túm túm một lọn tóc rũ trước ngực của Công Tôn, nói, “Phụ thân.”
“Hả?” Công Tôn vỗ Tiểu Tứ Tử, “Đừng sợ, trong chốc lát sẽ tốt thôi!”
“Không phải.” Tiểu Tứ Tử nắm tóc của Công Tôn, nói vào bên tai y, “Chúng ta ở lại Khai Phong đừng đi nữa.”
Công Tôn hơi sửng sốt, nhìn Tiểu Tứ Tử, hỏi, “Vì sao? Con không muốn về nhà sao?”
Tiểu Tứ Tử hơi đô đô miệng, nói, “Ở nhà chơi không vui, ở đây vui, Tiểu Tứ Tử thích Cửu Cửu, cũng thích Triển Triển với cả Bao Bao nữa.”
Công Tôn tựa hồ có chút khó xử, “Thế nhưng…”
“Hơn nữa.” Tiểu Tứ Tử nói, “Lúc phụ thân ở Khai Phong, thì rất vui vẻ, nói chuyện cũng nhiều hơn.”
Công Tôn nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử, một lúc lâu sau mới gật đầu, “Phụ thân biết rồi.”
“Hắc hắc.” Tiểu Tứ Tử tủm tỉm cười, lẩm bẩm nói thầm, “Khai Phong rất tốt, không hề đáng sợ chút nào.”