Du Long Tùy Nguyệt
Chương 134 : Công Tôn, thông thái a!
Ngày đăng: 14:01 18/04/20
Công Tôn thay y phục, rồi vội vã chạy ra ngoài, Tiểu Tứ Tử chờ ở bên ngoài, vừa nhìn thấy Công Tôn đi ra, nhanh chóng bổ nhào tới, ôm thắt lưng Công Tôn cọ cọ. Công Tôn thấy bé rưng rưng nước mắt, cũng có chút đau lòng, vội vàng bế bé lên, Tiểu Tứ Tử ôm cổ Công Tôn gọi, “Phụ thân.”
Công Tôn tiến đến hôn lên quai hàm của bé một cái, cũng còn kinh hãi chưa tan, suýt chút nữa thì không thể thấy được Tiểu Tứ Tử rồi.
Lúc này, Đại Ảnh cùng Phi Ảnh cũng đã trở về, trong tay Đại Ảnh đang kéo Lưu Nhị Hổ bị đánh cho dở sống dở chết, đầu sưng so với đầu heo còn lớn hơn.
Triệu Phổ khẽ nhíu mày, Đại Ảnh vội vàng nói, “Hắn nhìn lén Phi Ảnh tỷ tỷ thay quần áo!”
Lưu Nhị Hổ vừa định nói ‘vu khống a’… Đã bị Đại Ảnh đạp một cước, không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng không nói, tâm nhủ… Cho nên nói nữ nhân quan trọng nhất chính là ôn nhu, có xinh đẹp hay không cũng chẳng sao a!
Tất cả mọi người không nói gì, Triệu Phổ lắc đầu, Tử Ảnh sấn tới hỏi Lưu Nhị Hổ, “Ai, đẹp không? Có lớn hay không?”
“Ngươi muốn chết!” Đại Ảnh một cước đem hắn đá văng.
“Vương gia, ta vừa nhìn thấy vài thứ dưới đáy nước.” Phi Ảnh báo cáo với Triệu Phổ.
“Thấy cái gì?” Triệu Phổ hỏi.
“Rồng!” Phi Ảnh trả lời.
“Thật sự có rồng?” Triển Chiêu kinh hãi.
Phi Ảnh suy nghĩ một chút, nói, “Đó là rồng giả.”
“Giả?” Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu.
“Đúng! Là rồng được điêu khắc bằng đá, bên trên hình như có ngọc lưu ly, rất lớn rất giống thật, vùi lấp dưới lớp bùn bên trong đáy nước, bị đá đè lên. Ta bơi vòng qua mới nhìn thấy, đột nhiên nhìn thấy thật là thiếu chút bị hù chết, còn tưởng rằng thật sự gặp được long Vương gia, sau đó xem xét nửa ngày mới phát hiện nó không nhúc nhích, mới nhận ra là con rồng giả.”
“Rồng điêu khắc bằng đá…” Công Tôn sờ cằm, hỏi Lưu Nhị Hổ, “Ngày đó các ngươi nhìn thấy… có thể là con rồng đá này hay không a?”
Lưu Nhị Hổ xoa quai hàm bị sưng vù, gật đầu, nói, “Ta cũng vừa thấy… chính là nó, ngay cả hình dạng cũng chưa từng thay đổi.” Nói đến đây, Lưu Nhị Hổ phiền muộn thở dài, giậm chân nói, “Ai… Vậy mà lại để cho một tảng đá nứt lừa nhiều năm như vậy, nhiều người cũng chết vô ích, thực sự là ngu dại vô cùng.”
“Con rồng đá đó to cỡ nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi Phi Ảnh.
“Rất to rất to!” Phi Ảnh nói, “Như một con thuyền, ta nghĩ chí ít cũng nặng mấy nghìn cân*!”
*(1cân = ½kg)
“Con rồng to như vậy, muốn tung lên mặt nước thật không dễ dàng a.” Triệu Phổ nói.
“Có thể chỉ là trùng hợp?” Công Tôn hỏi,”Là do sức mạnh của tự nhiên, mà không phải do bất kỳ ai làm nên?”
“Người Cao Ly này đừng xem hiện tại ngoan ngoãn, một khi thời cơ chín muồi, nhưng sẽ là một đại phiền toái.” Triệu Phổ nhíu này, thở dài, nói, “Thái tử Cao Ly Phác Mẫn Cát này đừng thấy tuổi không lớn, xem ra cũng cùng loại người như Gia Luật Minh, Lí Nguyên Hạo, dã tâm đầy rẫy a.”
“Vì sao mật thám đi theo chúng ta, lại mang theo thứ này trên người?” Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi, “Hay là, lần này người Cao Ly đến… chính là vì muốn tìm bản Yến chiến phổ này?”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, nói, “Ân… Đích xác khả nghi.”
“Ta biết chuyện gì đã xảy ra với con rồng kia.” Công Tôn đột nhiên nói.
Tất cả mọi người xoay mặt nhìn y, hỏi, “Chuyện gì xẩy ra?”
Công Tôn cười cười, nói, “Có còn nhớ vừa nãy trên cây có văn tự Yến quốc – thất công chúa Cơ Mẫn?”
“A.” Triệu Phổ thoáng cái phản ứng được, nói, “Đúng rồi, Hàm Yến có một hồng nhan tri kỷ, chính là Yến quốc thất công chúa Cơ Mẫn, đáng tiếc sau đó Cơ Mẫn bị Yến vương gả đi nước khác hòa thân. Hàm Yến tự nguyện đi theo hộ tống, khi ly khai Yến quốc, Hàm Yến giết chết tất cả hộ vệ tùy giá, đoạt đi Cơ Mẫn. Sau đó Yến vương tức giận, phái đại lượng nhân mã đuổi theo, hai người từ đó về sau mai danh ẩn tích, sẽ không… Hai người đó đến nơi này?”
Công Tôn có chút bất ngờ, đừng thấy Triệu Phổ bình thường có vẻ vô học bất trị, đối với thi từ ca múa hoàn toàn không có hứng thú, nhưng vừa nhắc đến lịch sử, đặc biệt từng chiến dịch, từng danh tướng, hắn hầu như đều thuộc lòng như cháo, trí nhớ tốt đến dọa người… Quả nhiên là anh tài trời sinh sao?!
“Có người nói, Hàm Yến phi thường say mê Cơ Mẫn, bởi vì Cơ Mẫn là công chúa, cho nên đã xây dựng cho nàng một tòa thủy tinh cung… Bất quá không biết thật hay giả, nhưng con rồng bằng ngọc lưu ly kia… Rất có thể là năm đó lưu lại.” Công Tôn suy nghĩ một chút, nói, “Chẳng lẽ, Yến chiến phổ cũng ở chỗ này?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều nghĩ, đây là lời giải thích tốt nhất.
“Đồn đãi về long vương để thôn dân rời xa nơi này.” Bạch Ngọc Đường nói, “Cũng là để dễ dàng tìm kiếm sao?”
“Ý của Bạch huynh là, Liễu đại tiên kia, lừa gạt là thứ yếu, mục đích chính yếu là tìm Yến chiến phổ.” Triển Chiêu hỏi.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, mỉm cười, “Hơn nữa… Liễu đại tiên kia cùng tên mật thám này, phỏng chừng là cùng một bọn.”
Mọi người suy xét một chút, đích xác… Tựa hồ có chút ẩn tình.
“Trời cũng sắp sáng.” Triệu Phổ ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói, “Chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi trong chốc lát, đợi đến khi trời sáng sẽ vào Hà Gian phủ, đi tìm Liễu đại tiên kia rồi tính tiếp.”
Mọi người gật đầu đồng ý, Phi Ảnh cũng ôm Tiểu Tứ Tử trở về, Công Tôn vươn tay tiếp nhận, thấy khóe miệng Tiểu Tứ Tử còn có một tầng đường phấn, liền lau miệng cho bé, chợt nghe Tiểu Tứ Tử hỏi, “Phụ thân, vừa nãy sao ngươi lại nhảy vào sông nha?”
Công Tôn sửng sốt, Triển Chiêu cũng nghĩ đến, nói, “Đúng rồi, vừa nãy Đại Ảnh cũng…”
“Ta nhìn thấy một điểm trắng!” Đại Ảnh nhanh nhảu tiến lên kể, vừa hỏi Phi Ảnh, “Tỷ ngươi ở trong nước có thấy không?”
Phi Ảnh nhíu mày, lắc đầu, khó hiểu hỏi, “Cái gì điểm trắng?”
“Là nhìn lầm thôi.” Lưu Nhị Hổ nhỏ gọng nói thầm, “Ta sống ở đây mấy chục năm, chũng chưa thấy qua điểm trắng nào cả.”
“Cũng không phải là nhìn lầm.” Công Tôn cũng mỉm cười, nói, “Ta biết đó là cái gì.”