Du Long Tùy Nguyệt

Chương 149 : Ngụ lại Khai Phong

Ngày đăng: 14:01 18/04/20


Triển Chiêu cùng Giả Ảnh sau khi ra khỏi Khai Phong phủ, đi vòng vèo tới được một hẻm nhỏ, nơi đó có vài tên côn đồ đang ngồi đánh bài.



Triển Chiêu đi tới phía sau một người trong số đó, dùng cự khuyết chọt chọt lưng hắn.



“Ai, đừng phá, gia đang gặp may.” Tên côn đồ nọ không thèm quay đầu lại, tiếp tục đánh bạc, trong miệng hô, “Mở bài mở bài!”



Mà mấy người đối diện hắn, đều thấy được Triển Chiêu, hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt xấu hổ, liên tục nháy mắt với tên côn đồ nọ.



Tên côn đồ thấy được dáng vẻ của họ, “Các ngươi bị gì vậy? Chuột rút a?”



Lúc này, chợt nghe Triển Chiêu nói, “Mao Thạch Đầu.”



Hắn sửng sốt, cứng ngắc, một lát mới xấu hổ quay đầu lại, liếc nhìn Triển Chiêu, nhếch môi nói, “U… Triển đại nhân a.”



Triển Chiêu cười cười, nhìn mấy tên côn đồ khác, bọn họ vội vàng ba chân bốn cẳng bỏ chạy, kẻ gọi là Mao Thạch Đầu kia cũng muốn chạy, lại bị Triển Chiêu nắm lấy cổ áo, vứt tới góc tường. Mao Thạch Đầu xoa vai, nhìn Triển Chiêu, “Triển gia, gần đây ta không có làm gì a.”



Triển Chiêu nhìn hắn một chút, cười hỏi, “Vừa rồi có đến hiệu may ở phố phía nam không?”



“Không có.” Mao Thạch Đầu vội vàng lắc đầu.



Triển Chiêu nhếch môi cười, nói, “Ai, Mao Thạch Đầu, ta nói với ngươi chuyện này.”



“Ngài cứ nói.” Mao Thạch Đầu vội vã gật đầu, thấy sắc mặt của Triển Chiêu vừa rồi rất nghiêm túc, lúc này lại cười tủm tỉm, ngực liền sợ hãi… Hắn sợ nhất Triển Chiêu cười như vậy, cười như vậy biểu thị hắn muốn chỉnh người.



Triển Chiêu vỗ vỗ hắn, ý bảo hắn đừng khẩn trương, nói, “Ân… Vừa nãy có người đến trước hiệu may ném trứng gà, ngươi biết không?”



“Không biết a.” Mao Thạch Đầu vội vàng lắc đầu.



Triển Chiêu nhíu nhíu khóe miệng, nói, “Nga, tốt nhất là vậy.”



“A?” Mao Thạch Đầu có chút giật mình.



“Cửu Vương gia hôm nay không biết có chuyện gì, nói muốn chặt cả hai tay của tất cả côn đồ ở Khai Phong phủ.” Triển Chiêu cười tít mắt nói, “Ta đến thống kê nhân số cho hắn.”



“A…” Mao Thạch Đầu cả kinh hít sâu một ngụm khí lạnh, thấp thỏm nói, “Triển… Triển đại nhân, ngài đừng nói giỡn a.”



Triển Chiêu cười, đối Giả Ảnh gật đầu, nói, “Hắn nói hắn không biết, động thủ đi.”



Giả Ảnh rất phối hợp ở một bên giả vờ đen mặt, giơ tay rút đao ra.



Mao Thạch Đầu thấy hàn quang sáng choang, cả kinh thiếu chút nữa hôn mê, vội vã xua tay, nói, “Tha mạng a, ta nói a!”



Giả Ảnh thu đao, lạnh lùng nhìn hắn, “Nói!”



“Không phải người Khai Phong, là một đám người vùng khác lẻn đến, bọn họ xong xuôi liền ra khỏi thành.” Mao Thạch Đầu nói, “Triển đại nhân, người Khai Phong bản địa ai dám động tới người của Khai Phong phủ chứ, đó không phải là muốn chết sao, càng đừng nói là người của Cửu Vương gia. Hơn nữa, thần y này đã cứu mạng của bách tính Khai Phong, oa oa khả ái như vậy, phàm là có chút lương tâm ai dám động a.”



Triển Chiêu nhíu mày, hỏi, “Ai chỉ thị?”



“Ách…” Mao Thạch Đầu tựa hồ có chút do dự.



Giả Ảnh vươn tay nắm áo hắn, lạnh lùng nói, “Khi ở đại mạc, một huynh đệ của Triệu gia quân đã bị dã lang cắn chết, Vương gia giết hơn mười vạn dã lang để chôn cùng hắn, ngươi thức thời thì nói, nếu không, ngày hôm nay chặt tứ chi ngươi, thì cũng là nhẹ.”



Mao Thạch Đầu trắng bệch cả mặt, nói, “Ta nghe được cũng không tất là thật, nhưng, ta biết nơi tập trung của bọn du côn đó ở đâu.”



Giả Ảnh buông hắn ra, Mao Thạch Đầu nói với hai người, “Tại sườn núi cách thành đông mười dặm, bất quá phải mau, đêm nay phỏng chừng bọn họ sẽ lên thuyền chạy.”



Triển Chiêu cùng Giả Ảnh nhìn nhau, gật đầu, Mao Thạch Đầu vội vàng bỏ chạy.



.




Bao Chửng nghe xong, cười lắc đầu, nói, “Ngươi nói là hoàng thượng phái ngươi làm?”



“Không sai.” Kẻ nọ ưỡn ngực, tỏ vẻ không sợ trời không sợ đất, dáng vẻ ta thách ngươi có thể làm khó dễ được ta.



Bao Chửng cũng cười, nói, “Ngươi nói một chút, hoàng thượng xuất cung phân phó cho ngươi, hay là tiếp các ngươi vào cung phân phó?”



“Hoàng thượng sai một tùy tùng đến nói.” Tên côn đồ nọ đắc ý nói, “Bao đại nhân, ngài muốn tra, thì tra hoàng thượng, ngài dám sao?”



Bao Chửng hơi gật đầu, nói, “Ta chắc là dám, bất quá oan uổng hoàng thượng là tội khi quân, các ngươi sẽ bị sao gia diệt tộc*, các ngươi dám không a?”



*(sao gia diệt tộc = tịch biên gia sản tru di tam tộc)



Bọn chúng sửng sốt, vô thức liếc nhìn nhau, nhìn tên dẫn đầu.



Tên nọ vừa định nói, Bao Chửng bất ngờ đập bàn, nói với nha dịch, “Đến a, đánh gãy chân bọn chúng cho ta, đánh gãy xương chân!”



Triệu Phổ bọn họ đều kinh ngạc nhìn Bao Chửng, thầm nhủ… Bao đại nhân còn có ngày lạm dụng tư hình?!



Các nha dịch này đã sớm thành thói quen, Bao Chửng cùng bọn họ liên thủ hợp lại hù dọa người, đều làm ra một bộ hung thần ác sát tư thế muốn nhào đến đánh.



Bọn côn đồ kia nóng nảy, chúng nghe nói Bao Chửng chưa bao giờ lạm dụng tư hình… Tại sao hôm nay…



“Có phải người sai khiến các ngươi hành sự, không nói cho các ngươi việc này a?” Bao Chửng cười hỏi, “Hắn chỉ nói với các ngươi, nhắc đến hoàng thượng thì ta không dám làm gì sao?”



Đám côn đồ hai mặt nhìn nhau.



Bao Chửng nói, “Đánh cho ta!”



Các nha dịch này thực sự ấn bọn côn đồ xuống, bắt đầu đánh, roi này làm bằng dây mây, sau khi phơi nắng cho khô, khoét rỗng, bên trong đổ đầy cát đất, vừa dai lại vừa nặng, một roi quật trúng trên người, thì không phải chuyện đùa, chỉ đánh ba bốn roi, cái mông của đám côn đồ kia đã muốn nát.



Bọn chúng gào khóc thảm thiết đồng loạt nói, “Đại nhân, chúng ta nói a, chúng ta là bị người giật dây a!”



Bao Chửng khoát khoát tay, ý bảo nha dịch ngừng lại, hỏi, “Là ai giật dây các ngươi, nói mau!”



“Ách… là một thái giám.” Côn đồ nói, “Hắn cho chúng ta một trăm lượng văn ngân (bạc nguyên chất), bảo chúng ta làm chuyện này.”



“Thái giám như thế nào?” Bao Chửng hỏi.



“Ách… Rất béo.” Côn đồ trả lời.



Bao Chửng sững sốt, hỏi, “Béo cỡ nào?”



“Đại khái ít nhất cũng một hai trăm cân.” Côn đồ nghĩ.



Triệu Phổ cau lại đôi mày, trong đầu hắn đã hiện lên một người.



“Người nọ cụ thể làm sao phân phó các ngươi?” Bao Chửng hỏi.



“Ách… Hắn bảo chúng ta tập kích Công Tôn tiên sinh cùng con của y, bảo y cút khỏi Khai Phong phủ, nếu bị bắt, cứ nói là hoàng thượng sai làm là được, Bao đại nhân không dám động hoàng thượng… Không ngờ bị lừa.” Tên đó có vài phần suy sụp nói.



Bao Chửng nghe xong, lại hỏi vài câu, những kẻ đó nói tới nói lui cũng không ra đầu mối nào, Bao Chửng đã thả người, xoay mặt nhìn Triệu Phổ, hỏi, “Cửu Vương gia, chuyện này ngài nghĩ nên xử lý ra sao?”



Triệu Phổ nhíu mày thật sâu.



Công Tôn khó hiểu hỏi Triệu Phổ, “Công công béo nào a?”



Triệu Phổ khe khẽ thở dài, vươn tay vỗ vỗ vai Công Tôn, nói, “Thư ngốc a… lần này là ta liên lụy ngươi.”