Du Long Tùy Nguyệt
Chương 150 : Lão tử muốn cùng ngươi khẩu khẩu
Ngày đăng: 14:01 18/04/20
Công Tôn hiển nhiên không quá rõ Triệu Phổ nói cái gì.
Bao Chửng cũng nói, “Vương gia, chuyện này ngài xử lý đi.”
Triệu Phổ gật đầu, có chút áy náy nhìn Công Tôn, nói, “Sau khi ăn cơm tối ngươi rảnh không?”
Công Tôn gật đầu.
Triệu Phổ cười nói, “Ta dẫn ngươi đến một nơi.”
“Đi đâu?” Công Tôn hỏi.
“Tảo mộ.” Triệu Phổ thản nhiên cười, Công Tôn hơi chút trợn tròn mắt.
.
Khi ăn cơm tối, có hỏa kế của hiệu may đến, đưa tới hai cái lý y mới cho Tiểu Tứ Tử, sau khi Tiểu Tứ Tử thay xong, lại mặc vào ngoại sam, nhấc tay duỗi chân đều thư thái hơn nhiều.
Mà trước lúc Công Tôn muốn xuất môn, Hoàng Thái Phi phái người tới, đưa đến một rương quần áo mới, mà đều là y phục của tiểu hài nhi.
Công Tôn có chút khó hiểu, Triệu Phổ cười nói, “Đều là khi bé người khác tặng cho ta mặc, ta lớn nhanh nên chưa kịp mặc, cho Tiểu Tứ Tử là vừa.”
Công Tôn ngửi ngửi y phục, y phục này theo lý mà nói, hẳn là đã để trong rương nhiều năm, sẽ có chút mùi gỗ, nhưng ở đây một chút cũng không có… Rõ ràng là mới.
Công Tôn nhìn Triệu Phổ một chút, Triệu Phổ sờ sờ mũi ngửa mặt lên trời, nói, “Nhi tử của ngươi mặc của lão tử là thiên kinh địa nghĩa.”
Công Tôn có chút bất đắc dĩ, ôm lấy Tiểu Tứ Tử, nói, “Tiểu Tứ Tử, y phục là Cửu Cửu tặng cho ngươi, mau cảm tạ Cửu Cửu.”
Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, ngọt lịm nói một câu, “Cảm tạ Cửu Cửu.”
Con tim non nớt của Triệu Phổ gào thét… lâng lâng a lâng lâng.
“Đi.” Triệu Phổ nói với Công Tôn, “Đi tảo mộ.” Nói xong, liền ra cửa.
“Tảo mộ ai a?” Đi trên đường, Công Tôn hơi chút mờ mịt hỏi Triệu Phổ.
“Ân, nói sao nhỉ.” Triệu Phổ nói, “Khi ta sinh ra, phụ hoàng cũng không thương ta, vốn định giết ta, sau đó lại có một tiểu thái giám từ trong tay phụ hoàng cứu ta ra, ôm ta chạy trốn về chỗ của nương, ta mới không bị làm thịt.”
“Nga?” Công Tôn có chút giật mình, hỏi, “Tiểu thái giám nọ đoạt ngươi từ tay hoàng thượng?”
“Đúng vậy.” Triệu Phổ nói, “Phụ hoàng năm đó nâng ta lên chuẩn bị ném, bị hắn lao đến tiếp được, sau lại hắn liền ôm ta chạy điên cuồng về chỗ nương ta, nương ta che chở ta nói muốn đồng quy vu tận… Dù sao cũng là công chúa ngoại tộc, phu thê lại ân ái, sau đó phụ hoàng cũng ngừng tay, bất quá tiểu thái giám kia thiếu chút nữa bị đánh chết, sau lại nương ta cứu hắn, nhận hắn làm con nuôi, ta nhận hắn làm đại ca.”
Công Tôn gật đầu, nhìn Triệu Phổ hiện tại cái dạng này, thực sự không cách nào tưởng tượng được dáng dấp khi hắn còn là hài nhi.
“Sau nương ta lại mang theo ta trở về đại mạc… Phụ hoàng ta sau đó không biết nghĩ gì, đại khái là thông suốt, muốn tiếp chúng ta trở lại, nhưng nương ta không chịu. Cuối cùng, phụ hoàng lưu tiểu thái giám kia bên người, đặt cho hắn một danh tự, gọi Tiểu Minh tử, đại khái bởi vì nương là Minh Dương công chúa.” Triệu Phổ nói, “Sau khi phụ hoàng qua đời, ta được huynh trưởng, cũng chính là tiên hoàng nhận về Khai Phong, Tiểu Minh tử liền chuyển sang chiếu cố ta, ta thấy hắn gầy, thường chọc hắn, buộc hắn ăn nhiều thứ, bất tri bất giác đã bị ta dưỡng béo, sau đó cũng không biết xảy ra chuyện gì… Bỗng nhiên biến thành một gã béo phì.”
“Ha hả.” Tiểu Tứ Tử vỗ tay cười.
Công Tôn có chút bất đắc dĩ nhìn Triệu Phổ, Giả Ảnh không quên xen mồm, nói, “Vương gia, Minh gia nói qua, đó là bởi vì có một lần hắn sinh bệnh, đại phu nói hắn quá gầy, nên ngươi bắt đầu liều mạng uy hắn ăn. Hắn lại thương ngươi, ngươi cho hắn ăn thì liền há mồm nuốt, bất tri bất giác biến thành béo phì.”
Triệu Phổ cũng cười, lắc đầu.
“Sau đó thì sao?” Công Tôn đã mơ hồ minh bạch, kẻ phái người tập kích y cùng Tiểu Tứ Tử, phỏng chừng chính là vị Tiểu Minh tử này… Triệu Phổ dù có tức đến thế nào, cũng không thể trút giận với hắn a.
“Tiểu Minh tử có một tâm nguyện.” Triệu Phổ khe khẽ thở dài, “Hắn thường nói, phụ hoàng ta từng nói qua, ta sẽ là hoàng đế tốt.”
Công Tôn khẽ nhíu mày…
“Bất quá ta thực sự không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế, sau đó hắn mưu đồ bí mật phái người ám sát thái tử Triệu Trinh, bị tiên hoàng bắt được, muốn chém hắn.” Triệu Phổ nói, “Ta đi cầu tình, tính cách Triệu Trinh ôn hòa hiền hậu, cũng cầu phụ hoàng hắn thả Tiểu Minh tử, nói nếu như giết Tiểu Minh tử, sau này ta và hắn sẽ có ngăn cách.”
Công Tôn gật đầu, nói, “Hoàng thượng khi bé rất thông minh a.”
Triệu Phổ cười cười, nói, “Ý ngươi là hắn hiện tại không thông minh?”
Công Tôn nhướng mi, “Ý ta là hắn hiện tại càng thông minh.”
Triệu Phổ cười, nói, “Tiểu Minh tử không bị xử tử, sau đó Triệu Trinh đăng cơ, hắn giận ta, chạy đến hoàng lăng, trông giữ mộ phần cho phụ hoàng.”
Công Tôn nhíu mày, hỏi, “Sau đó?”
“Trước kia khi ta chưa xuất chinh, thường ngày hay đến thăm hắn mang thức ăn cho hắn.” Triệu Phổ nói, “Sau đó, hắn tựa hồ cũng nguôi ngoai, ta vốn muốn đón hắn trở về làm bạn với nương, nhưng hắn không chịu, nói ở đó tự do tự tại, còn có thể làm bạn với phụ hoàng… Bắt quá hắn vẫn rất quan tâm chuyện của ta.”
Công Tôn gật đầu, nói, “Có vài ngày ngươi mang theo hảo tửu cùng món ngon xuất môn không gặp, chính là đi gặp hắn?”
Triệu Phổ cười gật đầu, “Ta đối hắn luôn có chút hổ thẹn, ta biết hắn mong muốn Triệu Phổ ta có một ngày có thể làm hoàng đế, hoặc là con nối dõi cũng được… Cho nên ta vẫn không dám nói với hắn chuyện của ngươi.”
Công Tôn nghe xong nhìn Triệu Phổ một chút, hắn khẽ nhíu mày, “Lần này, không biết ai có dụng tâm xấu, đem chuyện của ngươi nói cho hắn… Nếu để ta biết, tuyệt đối sẽ không tha cho bọn chúng!”
Công Tôn nghe, không nói gì, vỗ vỗ Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử ghé vào trong lòng y, bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
“Thư ngốc.” Triệu Phổ xoay mặt nhìn Công Tôn.
Công Tôn ngước mắt.
“Nếu quả thật là Tiểu Minh tử sai sử, ta không có cách nào làm cho ngươi hết giận, bằng không, ngươi ném ta một thân trứng gà đi?” Triệu Phổ nói, “Bất quá kẻ để gió thổi đến tai của hắn, ta tuyệt đối sẽ không khinh tha.”
Công Tôn cười, nói, “Nếu người nọ là một lòng hướng về ngươi, vậy ngươi đừng truy cứu ai cả, dù sao ta cùng Tiểu Tứ Tử cũng lông tóc vô thương, ngươi chỉ cần nói cho hắn, ta và ngươi bất quá là gặp dịp thì chơi, hắn tự nhiên sẽ không gây khó xử ta nữa.”
Triệu Phổ nghe được mấy chữ “gặp dịp thì chơi”. Không hiểu vì sao, ngực có chút buồn buồn.
Tiểu Tứ Tử hỏi Công Tôn, “Phụ thân, cái gì gọi gặp dịp thì chơi?”
“Ta nói, ta nói, ta lập tức nói a!” Vương thái y đau chịu không nổi, Giả Ảnh xách hắn lên, nói, “Muốn nói bây giờ? Không có cửa đâu, về Khai Phong phủ rồi nói!” Nói xong, mang người đi.
.
Công Tôn trở lại trong đình, Triệu Phổ khó hiểu nhìn y, “Tại sao lại gọi là thảm hại hơn?”
Công Tôn dường như không có việc ấy bế Tiểu Tứ Tử qua, nói, “Đem đại ca ngươi tiễn về Vương phủ đi.”
Triệu Phổ quay đầu lại nhìn Tiểu Minh tử, Tiểu Minh tử lúc này, đã bị Công Tôn dọa, Công Tôn thấy hắn nhìn mình như nhìn quái vật, liền cười nói, “Ai, ta nói này Tiểu Minh tử.”
Tiểu Minh tử nhíu nhíu khóe miệng, thầm nhủ… Sửa thành Tiểu Minh tử a? Ngay công công cũng không kêu.
Công Tôn cười nói, “Ngươi đại khái đã cùng hoàng thượng Vương gia ở chung đã lâu, quen nhìn người khác nịnh bợ chưa?”
Tiểu Minh tử sửng sốt.
Công Tôn vỗ vỗ Tiểu Tứ Tử, nói, “Cũng không phải khoe, Triệu Phổ là Vương gia, ta phải coi trọng hắn, dụ dỗ cái gì, dù hắn là hoàng đế, ta đã chướng mắt thì sẽ chướng mắt, hắn có nhìn hay không không có quan hệ gì với ta cả.”
Triệu Phổ một bên híp mắt, đang tự hỏi, vì sao, thư ngốc nói chuyện đáng đánh như vậy nhưng chính mình nghe được lại thống khoái như vậy a.
Công Tôn lại nói, “Mặt khác, một người có thể làm hoàng đế hay không, có muốn làm hoàng đế hay không, không quan trọng, quan trọng nhất là bây giờ đã có một hoàng đế, nếu có hai người, thì sớm muộn gì cũng có một người chết! Hai người bọn họ đều là hậu nhân của tiên hoàng, ngươi muốn bọn họ tự giết lẫn nhau?”
Biểu tình trên mặt Tiểu Minh tử, đã tràn đầy hối ý.
“Ta thu dọn một chút.” Một lát, Tiểu Minh tử mới nói với Triệu Phổ, “Vương gia nếu không chê, ta dọn về phủ, hầu hạ thái phi.”
Triệu Phổ vui như điên, vội vàng bảo Tử Ảnh chuẩn bị kiệu, tiếp Tiểu Minh tử hồi phủ, trong lòng cảm thán, thư ngốc này đúng là có biện pháp.
Bận rộn một phen, Tiểu Minh tử được Tử Ảnh đưa về Vương phủ, thực sự bị nhốt lại, mỗi ngày rau xanh đậu hũ giảm béo.
.
Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử đã ngủ say, cùng Triệu Phổ, đi về Khai Phong phủ, lúc này trời đã tối sầm, gió đêm thổi vù vù, nhưng mang theo vài phần xuân tình ấm áp.
.
“Đúng rồi.” Triệu Phổ đột nhiên nói, “Còn chưa chúc mừng ngươi, Công Tôn chủ bộ.”
Công Tôn liêc hắn, nói, “Ít nhảm.”
Triệu Phổ nhìn Công Tôn một chút, hỏi, “Thư ngốc, ở lại Khai Phong phủ, vui không?”
Công Tôn suy nghĩ một chút, thành thật gật đầu, nói, “Những việc này ta đều thích, ta rất cao hứng.”
Triệu Phổ nghe xong, trầm mặc một hồi, ngừng bước, kéo Công Tôn, nói, “Ai, thư ngốc, nói với ngươi một chuyện.”
“Cái gì?” Công Tôn quay đầu lại nhìn Triệu Phổ.
“Cảm tạ chuyện vừa nãy.” Triệu Phổ nói.
Công Tôn bật cười, “Việc này a? Đứng đắn như vậy làm chi?” Nói xong, xoay người muốn đi, Triệu Phổ kéo y lại, nói, “Ai, còn chưa nói xong mà.”
Công Tôn kiên nhẫn đứng lại nghe, thầm nhủ, Triệu Phổ bị gì vậy?
Triệu Phổ nhìn Công Tôn một hồi, đột nhiên kéo y qua ôm, sấn tới, một ngụm hôn xuống miệng y…
Công Tôn mở to hai mắt, choáng váng, Tiểu Tứ Tử cũng tỉnh lại, ngước mắt, thì thấy Triệu Phổ và Công Tôn đang hôn môi, dụi dụi mắt, hiếu kỳ nhìn.
“Ngươi làm gì?” Một lát sau, Công Tôn mới được Triệu Phổ buông ra, chùi miệng mắng người, “Đồ lưu manh.”
“Ai nói ta đùa giỡn lưu manh?” Triệu Phổ trừng ngược lại, “Nói cho ngươi biết lão tử thật sự thích ngươi.”
Công Tôn khựng lại, Tiểu Tứ Tử vỗ tay, “Oa, Cửu Cửu hảo bổng (cừ khôi).”
Công Tôn vỗ một cái trên cái mông Tiểu Tứ Tử, xoay người đi, Triệu Phổ ở phía sau hô, “Thư ngốc, lão tử thực sự thích ngươi.”
Công Tôn quay đầu lại mắng, “Ngươi có xấu hổ hay không, trên đường phố mà gào rú cái gì!”
“Ngươi sớm muộn cũng là người của lão tử.” Triệu Phổ hoan hoan hỉ hỉ theo sau hô to, “Lão tử muốn lên giường với ngươi!”
“Ngươi muốn chết, lưu manh!” Công Tôn mặt đỏ bừng, nhanh chân chạy về.
.
Trên nóc Khai Phong phủ, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang uống rượu… Chợt nghe được thanh âm khí chấn sơn hà của Triệu Phổ … Hai người đều sửng sốt.
Một lát, Triển Chiêu nói, “Ai, Bạch huynh, vừa rồi ta hình như sinh ảo giác.”
Bạch Ngọc Đường nhướng mi, “Phỏng chừng hơn phân nửa thành Khai Phong đềm nay đều sinh ảo giác.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu.
.
Hôm sau, trong thành Khai Phong dư luận xôn xao, tối hôm qua, Cửu Vương gia bày tỏ tình ái trên đường, tiếng hô ngay cả hoàng cung xa cách mấy dặm cũng nghe được.
Công Tôn mấy ngày nay trốn ở nhà không dám xuất môn, vì xuất môn thì sẽ có người hỏi y, “Tiên sinh, sau đó có lên giường không?”
Tức chết!