Du Long Tùy Nguyệt

Chương 260 : Tổ tông của hổ là mèo

Ngày đăng: 14:01 18/04/20


Bàng Cát lại bị dìu sang một bên, nằm nghỉ ngơi trên một cái giường nhỏ, Bàng Dục ở bên cạnh dùng tay áo rộng thùng thình quạt mát cho lão.



Triệu Trinh hỏi Triệu Phổ, “Hoàng thúc, ba ván tỷ thí này, nên xuất chiến như thế nào?”



Triệu Phổ cười nói, “Ván thứ nhất là Bạch huynh, ván thứ hai là Triển huynh, ván thứ ba là ta.”



Triệu Trinh gật đầu, xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Ách… Vị này chính là…”



Bao Chửng nhanh chóng giới thiệu, “Hồi bẩm hoàng thượng, vị này chính là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường.”



“Nga.” Triệu Trinh gật đầu, quan sát Bạch Ngọc Đường từ trên xuống dưới, trong lòng không khỏi cảm thán, trên nhân thế, thật sự có nam nhân đẹp nhưng không có nửa phần son phấn chi khí, mà lại còn có anh hùng khí khái như vậy sao?! Nghĩ vậy, nhìn quét qua các thanh niên đứng bên cạnh Bao Chửng, Triển Chiêu là nhã, Bạch Ngọc Đường là tuấn, Công Tôn là tú, Triệu Phổ là cuồng, ai cũng đều xuất sắc, không thể không cảm khái, thực sự là giang sơn tự có nhân tài xuất… Đương nhiên, đáng yêu nhất chính là Tiểu Tứ Tử.



Tiểu Tứ Tử vốn được Triệu Phổ ôm, vừa thấy Bạch Ngọc Đường tới, liền hướng đến gọi Bạch Bạch.



Triệu Trinh vui vẻ, xoay mặt lại thì thấy Bàng phi hai mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Tứ Tử, vẻ mặt yêu mến, thần sắc như vậy lại có vài phần khả ái, bèn cười nói, “Đó là Tiểu Tứ Tử, cháu nuôi của Hoàng Thái Hậu.”



“Thật sao?” Bàng phi tuy rất lo lắng cho phụ thân mình, nhưng dù sao cũng đã tới tuổi làm mẹ, ngay cả nằm mơ cũng muốn có nhi tử, càng nhìn Tiểu Tứ Tử thì trong lòng càng ngứa, nói, “Ai nha, đây là em bé nhà Công Tôn tiên sinh sao, ta ôm một cái được không? Thực sự là quá đáng yêu mà.”



Công Tôn nghe được, cúi đầu nhìn Tiểu Tứ Tử, hỏi, “Cho nương nương ôm một cái được không?”



“Ngô?” Tiểu Tứ Tử nhìn Bàng phi một chút, lại ôm Công Tôn hỏi, “Nương… không phải là Cửu Cửu sao?”



“Khụ khụ…” Bao Chửng đang ngồi uống trà một bên bị sặc, ho khan.



Bàng Cát nằm trên giường nhỏ cũng cố cười gượng mà chỉ vào ông, “Đáng!”



Tất cả mọi người có chút trêu ghẹo mà nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ cũng xấu hổ, sờ sờ mũi, bế Tiểu Tứ Tử đến, đưa cho Bàng phi, nói, “Đây là vợ của Hoàng Hoàng.”



“Thật không?” Tiểu Tứ Tử thoáng cái đã có hưng trí, quan sát Bàng phi, tâm nói, ai nha, vợ của Hoàng Hoàng dễ nhìn như vậy nha. Được Bàng phi tiếp qua, Tiểu Tứ Tử ôm cổ nàng cất tiếng gọi, “Di di.”



Bàng phi liền cảm thấy xương cốt đều tê dại, ôm Tiểu Tứ Tử hôn mạnh một cái, trong lòng ước ao… Đây nếu là hài tử của nàng thì tốt biết bao, vậy hoàng thượng và Thái Hậu còn không sủng mẫu tử nàng lên trời sao?



Bàng Cát nằm trên giường nhỏ gật đầu, hướng về phía nữ nhi mình liên tục nắm tay, ý muốn nói —— Khuê nữ ơi, con phải cố lên a!



.



Công Tôn thấy Bàng Cát tựa hồ có chút khó chịu, liền từ trong cái hòm thuốc tùy thân mang theo, lấy ra một ít thuốc nhuận phế sáng mắt giải nhiệt, bảo người đi lấy một chén nước lã, bỏ thuốc vào hòa tan, vừa định đưa qua, Bao Chửng đã nhận lấy nói, “Nha, lão Bàng, uống trà.”



Bàng Cát ngước mắt nhìn Bao Chửng, tâm nói… Hứ, lão Bao, biết bản thân mình sai, muốn giảng hòa với ta hả?! Vươn tay tiếp nhận nước ừng ực uống một hơi…



“Khụ khụ khụ…” Bàng Cát bị sặc liên tục ho khan, thè lưỡi chỉ vào Bao Chửng.



Bao Chửng nói, “Ê, đừng phun, là Công Tôn tiên sinh phối thuốc cho ngươi đó… Sao hả? Uống xong dễ chịu chưa?”



Bàng Thái Sư ngẩn người, sau đó cảm nhận một chút… phát hiện, đúng ha! Không còn hoảng, cũng không còn cảm giác nghèn nghẹn không thở được.



Hung hăng khinh khỉnh liếc Bao Chửng, Bàng Cát đem nước thuốc còn lại uống hết, Bàng Dục rót nước trà cho lão súc miệng.




Bắn ra phi hoàng thạch nhỏ như vậy, cần phải có nội lực cực mạnh. Công phu của Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ và Triển Chiêu tuyệt đối sàn sàn như nhau. Bất quá, trận này Triển Chiêu đem Bạch Ngọc Đường đến so tài thật sự rất đúng, trên giang hồ ai chẳng biết, Bạch Ngọc Đường là truyền nhân duy nhất của Cách Không chưởng, ám khí thiên hạ nhất tuyệt.



“Ván đầu tỷ thí, Bạch Ngọc Đường thắng.” Trần Ban Ban cất cao giọng, “Kế tiếp, bắt đầu ván thứ hai.”



Quần thần lại lên tinh thần thêm vài phần, bởi vì người thứ hai xuất trận chính là Triển Chiêu, tất cả mọi người rất hiểu Triển Chiêu… Triển Chiêu tuy rằng thoạt nhìn luôn luôn cười cười rất dễ ở chung, nhưng mọi người đều biết rõ, đó là người tuyệt đối không thể đắc tội!



“Ván thứ hai là thu mồi phải không” Công Tôn hỏi Triệu Phổ, “Triển hộ vệ nắm chắc bao nhiêu phần thắng?”



Triệu Phổ nhếch miệng cười, nói, “Ngươi có tin không, vừa nãy nếu không so xạ tiễn, mà là thi dùng tay bắt, Triển Chiêu cũng có thể thắng được Đại Hoàn Đản? Ngươi quên chuyện lần trước bọn họ giúp ảnh vệ bắt chim rồi sao?”



Công Tôn sửng sốt, nhìn Triệu Phổ, hỏi, “Lợi hại như vậy sao?”



Lúc này, Bạch Ngọc Đường đi tới bên cạnh hai người ngồi xuống, nói, “Khinh công của Triển Chiêu là thiên hạ đệ nhất.”



Triệu Phổ nhướng mi liếc nhìn Bạch Ngọc Đường, nói, “Thật hiếm có, ngươi dĩ nhiên thừa nhận hắn là thiên hạ đệ nhất?”



Bạch Ngọc Đường cũng nhướng mi, thản nhiên nói, “Chỉ là khinh công mà thôi.”



Nói xong, chỉ thấy Triển Chiêu cười tủm tỉm quay đầu nhìn hắn, Bạch Ngọc Đường xoay mặt, con mèo này… gian quá đi!



Triển Chiêu đi ra bên ngoài, tất cả mọi người hiếu kỳ nhìn xem Liêu quốc bên kia phái người nào ra.



Gia Luật Minh nhẹ nhàng vỗ tay một cái, chợt nghe được tiếng hổ gầm vang dội… Đám hắc hổ kia đi ra, ngồi xổm xuống trước mặt Gia Luật Minh.



Triệu Trinh cả kinh, văn võ quần thần cũng là hai mặt nhìn nhau, Triệu Phổ hỏi, “Này, đây là ý gì?”



Gia Luật Minh cười nói, “Chúng ta chỉ nói tỷ thí ba trận phân thắng bại, vẫn chưa quy định phải là người thì mới được tỷ thí… Chúng ta bên này, đi ra thu mồi chính là mười con mãnh hổ này.”



Tất cả mọi người nhíu mày, những người Liêu này âm hiểm gian xảo, rõ ràng đã sớm trù tính.



Bàng Cát nóng nảy, việc này liên quan đến sinh tử của lão a, liền nhảy dựng lên nói, “Không được, cái này không tính.”



Gia Luật Minh cười cười, “Hửm… không tính? Coi như ván này Đại Tống bỏ cuộc?”



Tất cả mọi người nhíu mày, chợt Triển Chiêu bật cười, nói, “Không sao, bắt đầu đi.”



“Có thể chứ?” Công Tôn có chút lắng nhìn Triệu Phổ.



Đã thấy Triệu Phổ không chút lo lắng, trái lại còn vuốt cằm chăm chú suy tính, “Ai nha, một lát làm một bộ xiêm y bằng da hổ cho Tiểu Tứ Tử, lại làm thêm cái mũ da hổ. Tiểu Tứ Tử nếu đội mũ da hổ, vậy không chừng càng thêm khả ái! Đúng rồi, cũng làm cho ngươi một cái áo khoác da hổ… Đây chính là tài liệu hảo hạng!”



Công Tôn có chút bất đắc dĩ nhìn Triệu Phổ, nói, “Ngươi đừng náo loạn, đó là mãnh thú, không chỉ biết bắt mồi, chúng nó còn biết đả thương người.”



Triệu Phổ bật cười, nói, “Mãnh thú thì sao? Dù có mạnh thì có thể mạnh bằng Triển Chiêu sao?”



Công Tôn thấy Triệu Phổ không hề nóng nảy chút nào, tâm cũng an một chút, chợt nghe Bạch Ngọc Đường bên cạnh nhấp một ngụm trà, nhỏ giọng nói, “Gấp gáp cái gì, lão hổ dù có to bao nhiêu, thì tổ tông cũng là mèo.”