Du Long Tùy Nguyệt
Chương 268 : Lần này náo nhiệt rồi
Ngày đăng: 14:01 18/04/20
“Ngô.” Tiểu Tứ Tử cảm thấy có chút bí hơi, liền ngẩng mặt lên thở phì phò.
Phi Ảnh dở khóc dở cười, Tiểu Tứ Tử có phải vì từ nhỏ không có nương, nên thích chui vào ngực người khác không a, còn cọ tới cọ lui rồi nói mớ, “Mềm mềm mềm…”
“Sau này đừng là một tiểu lưu manh đó!” Phi Ảnh vươn tay nựng nựng má bé.
“Ứ.” Tiểu Tứ Tử chóp chép miệng, mơ mơ màng màng kêu một tiếng, “Phụ thân.”
Phi Ảnh cười cười, lại nhéo nhéo.
“Ngô… Cửu Cửu.” Tiểu Tứ Tử lại hừ một tiếng.
Phi Ảnh cảm thấy thú vị, lại nhéo tiếp, Tiểu Tứ Tử che mặt, chui vào trong chăn.
Phi Ảnh thấy trong chăn nổi lên một cái gò nhỏ, vươn tay hé mở chăn lên một chút cho bé, để bé không bị ngộp.
Nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử một hồi, Phi Ảnh thấy bé tựa hồ đang nằm mơ, hồ đồ nói mớ, Phi Ảnh trước đây từng nghe nói, khi người ta nằm mơ, nếu như nói với hắn mà hắn có thể nghe được, thì còn có thể trả lời bằng những câu hoàn toàn chân thật, liền thấp giọng hỏi, “Tiểu Tứ Tử?”
“Ngô…” Tiểu Tứ Tử thật sự đáp một tiếng.
“Tiểu Tứ Tử có thương phụ thân không?” Phi Ảnh nói tiếp.
“Ừm.” Tiểu Tứ Tử cũng không biết là đáp lại, hay là hừ hừ.
“Có thương Cửu Cửu không?”
“Ngô.”
“Ảnh ảnh?”
“Ngô.”
…
Phi Ảnh suy nghĩ một chút, cũng chui vào trong chăn, tiến đến bên tai Tiểu Tứ Tử hỏi, “Tiểu Tứ Tử, phụ thân có tốt hay không?”
“Ngô.”
“Có tốt hay không?”
“… Tốt.”
Phi Ảnh muốn cười, lại hỏi, “Còn Cửu Cửu? Phụ thân gọi Cửu Cửu là gì?”
Tiểu Tứ Tử mơ mơ màng màng, lại cọ cọ, nhỏ giọng nói thầm một câu, “Lưu manh.”
Phi Ảnh nhịn cười, sung sướng hỏi, “Vậy Phi Ảnh tỷ tỷ thì sao?”
“Ngô.”
“Phi Ảnh tỷ tỷ thì sao? Ngươi nghĩ đến cái gì?” Phi Ảnh truy hỏi.
Tiểu Tứ Tử thì thầm nói vài chữ —— Ngực ngực… mềm.
Phi Ảnh sửng sốt một lúc lâu, đột nhiên ôm chầm lấy, cọ tới cọ lui, “Khả ái muốn chết a… Muốn chết!”
Tiểu Tứ Tử lúc này đang nằm mơ, liền mơ thấy mình rơi vào trong một đống bánh bao, thật nhiều thật nhiều bánh bao nga…
Sau đó Tiểu Tứ Tử đem chuyện này nói cho Công Tôn, Công Tôn ngắt mông bé một cái, nói bé là tiểu lưu manh!
…
Công Tôn và Triệu Phổ không thấy tấm bia đá dưới chân, đánh bậy đánh bạ tiến vào cấm địa của Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo.
Vào trong khe núi, mới cảm giác được đường núi khó đi, Triệu Phổ kéo Công Tôn đi có vài bước mà Công Tôn lại vấp chân ngã hai lần. May mà Triệu Phổ nhanh tay đỡ lấy y, ở đây địa thế thấp trũng, phiền toái nhất chính là không có chỗ nào dễ đi, khắp nơi đều là núi đá gồ ghề cùng những cành cây gãy mục. So với té ngã, Triệu Phổ càng lo Công Tôn bị vật sắc nhọn gì đó đâm vào chân.
“Ta cõng ngươi đi.” Triệu Phổ kéo Công Tôn.
“Không cần.” Công Tôn có chút mất hứng, mình không phải nữ nhân, không cần phải nơi nơi được chiếu cố.
“Vương gia, các ngươi đi trước đi.” Tử Ảnh nói, từ trong lòng móc ra một vật, ném lên không trung… Là một quả tên lệnh, cao cao bay vút lên bầu trời đêm, sau đó nổ tung, hiện ra hình một con rồng…
Công Tôn có chút giật mình… Thật là đẹp.
Chỉ chốc lát sau, bốn phía trên cao đều xuất hiện những bóng đen.
Công Tôn giật mình, hỏi, “Bọn họ từ đâu tới?”
Triệu Phổ nhếch miệng cười cười, nói, “Sao hả, muốn dò hỏi quân tình à?”
Công Tôn trừng hắn, không hỏi nữa.
Đồng thời, Giả Ảnh mang theo mười mấy ảnh vệ của Triệu Phổ đã chạy tới, hỏi, “Vương gia, muốn người chết hay sống?”
“Đầu hàng thì không giết!” Triệu Phổ nói xong, một tay ôm Công Tôn, một tay nắm cổ áo Bàng Dục, chạy đến hoàng cung.
…
Bạch Ngọc Đường đáp xuống cách hoàng cung không xa, liền khẽ nhíu mày… Quả nhiên, bốn phía có không ít người mai phục trong bóng tối, không biết là thủ vệ của hoàng cung, hay là người của Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo. Hắn cũng không hành động thiếu suy nghĩ, trước tiên vòng đến hậu viện của hoàng cung, nấp trên một gốc cây cao nhìn vào trong, khẽ nhíu mày… Hắn chưa từng tới hoàng cung, to như vậy, biết đi đâu tìm tẩm cung của Triệu Trinh?
Đang suy nghĩ, thì thấy một lão công công bưng một mâm rượu và thức ăn, chậm rãi đi tới phía trước.
Bạch Ngọc Đường nhìn kỹ, trong lòng khẽ động… Người này hắn nhận thức! Chính là lần trước đã chủ trì cuộc tỷ thí ở bãi săn, Trần Ban Ban.
Bạch Ngọc Đường vừa muốn đuổi theo, đã thấy trong bóng tối, có vài bóng đen đuổi theo ông ta.
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, cũng lặng lẽ đi theo.
.
Triển Chiêu một đường theo Bàng Thái Sư giả đi tới Khai Phong phủ, có chút khó hiểu, tự hỏi… Vì sao hắn không trực tiếp đến hoàng cung, mà lại cố ý tới Khai Phong phủ?
Bàng Cát giả đi tới đại môn Khai Phong phủ, điều chỉnh lại tâm tình một chút, từ trong tay áo lấy ra một vật nhét vào bên hông, loay hoay một lúc… cái bụng bầu xuất hiện.
Triển Chiêu ngồi trên cây che miệng, thiếu chút nữa cười văng.
Bàng Cát này thấy đã chuẩn bị hoàn hảo, liền nhấc chân xông vào bên trong, miệng hô, “Lão Bao a! Nguy rồi lão Bao!”
Nha dịch của Khai Phong phủ cũng không ngăn cản lão, chỉ hành lễ một cái, tâm nói… Bàng Thái Sư này dạo gần đây bị gì vậy? Cứ cách hai ba ngày lại chạy tới Khai Phong phủ.
Bàng Cát chạy ào vào thư phòng, Bao Chửng tự nhiên còn chưa ngủ, cũng có chút giật mình, tâm nói… Sao Bàng Cát còn thức? Năm nay là năm kỵ của hắn à? Hay là đến Tướng Quốc Tự cúng bái đổi vận đi?
“Tới tới, đi theo ta!” Bàng Cát xông lên muốn kéo tay Bao Chửng.
Bao Chửng rụt tay vào trong tay áo, vẻ mặt bất mãn nhìn lão, “Ngươi muốn gì đây, già rồi còn cù cưa dây dưa, ổn trọng chút được không?”
“Ai nha… Ngươi mau cùng ta tiến cung đi!” Bàng Cát gấp đến độ giơ chân.
Bao Chửng khẽ nhíu mày, hỏi, “Tiến cung với ngươi làm cái gì?”
Bàng Cát nói, “Dục nhi bị bắt cóc rồi!”
Bao Chửng nhướng mi một cái, “Có thật không?”
Bàng Cát gật đầu ồn ào, “Hơn nữa kẻ bắt cóc là Gia Luật Minh a! Nhanh, ngươi mau cùng ta tiến cung, ta muốn thỉnh hoàng thượng định đoạt a!”
Bao Chửng nhìn nhìn lão, nói, “Chuyện này quả thực không phải đùa, ngươi đi trước, ta thay y phục đã.”
“Lửa cháy tới nơi rồi, còn thay cái gì nữa chứ?” Vừa nói, Bàng Cát vừa lôi kéo Bao Chửng chạy ra ngoài.
Triển Chiêu cau mày, vừa định nhảy xuống dưới…
Thì thấy cánh tay đặt sau lưng của Bao Chửng, nhẹ nhàng vẩy vẩy tay áo.
Triển Chiêu sửng sốt, trong lòng bội phục —— Bao đại nhân thật giỏi a! Vậy mà cũng có thể nhìn ra được đồ giả?! Thảo nào Bát Vương gia nói ông là thiên hạ đệ nhất tinh!
Mà có câu, vô xảo bất thành thư, ngày hôm đó, Bàng Thái Sư vừa thỉnh đại pháp sư của Tướng Quốc Tự giúp nữ nhi nhà mình khai quang một chuỗi phật châu, nghe nói đeo vào sẽ được phúc có tử có tôn, lão vì mong nữ nhi có thể sinh một tiểu bảo bối khả ái như Tiểu Tứ Tử, mà suốt đêm ngồi kiệu cầm phật châu, chạy tới hoàng cung.