Du Long Tùy Nguyệt

Chương 278 : Mỹ nhân kế, sét đánh chết không đền mạng

Ngày đăng: 14:01 18/04/20


“Tiểu Tứ Tử, làm gì đó?” Công Tôn cầm chén canh trứng gà nấu cho Tiểu Tứ Tử đi tới trong viện, thấy Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu, vểnh cái mông nhỏ áp vào cửa, kề sát cửa phòng nhìn lén. Công Tôn đi qua, vươn tay vỗ nhẹ cái mông bé một cái.



“Phụ thân, suỵt suỵt.” Tiểu Tứ Tử vội vàng nói với Công Tôn.



Công Tôn chớp chớp mắt, hỏi, “Muốn xuy xuy?” (Tiểu tiện, chỗ này dịch ra là “suỵt suỵt“, nhưng ta muốn dùng từ “xuy xuy” theo như cách đọc phiên âm để miêu tả “âm thanh” = =+))



“Không phải.” Tiểu Tứ Tử còn chưa dứt lời, cửa bị mở ra, Phi Ảnh ló đầu ra ngoài, nheo mắt lại nhìn hai người, nói, “Không cho nhìn lén nga!” Nói xong, đóng cửa vào phòng.



Công Tôn có chút khó hiểu, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử thở phì phì ôm Thạch Đầu xoay người, chạy vào trong viện, bò lên ghế đá ngồi.



“Tiểu Tứ Tử?” Công Tôn đi qua hỏi, “Chuyện gì vậy?”



Tiểu Tứ Tử dẩu mỏ liếc nhìn Công Tôn, ôm Thạch Đầu xoay người, cái mông hướng về phía Công Tôn, không cho y nhìn mặt.



Công Tôn hơi sửng sốt, khó hiểu, vươn tay ngắt cái mông bé.



“Ngô…” Tiểu Tứ Tử xoa xoa mông, chạy đến bên kia ngồi xuống, tiếp tục dẩu mỏ.



“Chuyện gì vậy?” Công Tôn đem canh trứng gà đặt trước mặt bé, cười hỏi, “Giận phụ thân a?”



Tiểu Tứ Tử không nói lời nào.



Công Tôn đem canh trứng gà trộn đều, gọi bé, “Đến, ăn này, không đói bụng sao?”



Tiểu Tứ Tử nhìn canh trứng gà một chút, cuối cùng vẫn quyết định tức giận không ăn.



“Hay nha.” Công Tôn nở nụ cười, ngồi xuống hỏi bé, “Thực sự tức giận sao?”



Tiểu Tứ Tử tiếp tục im lặng.



Công Tôn vươn tay múc một thìa canh, cúi đầu nói với bé, “Há mồm.”



Tiểu Tứ Tử liếc nhìn canh trứng gà, cuối cùng cũng há mồm, Công Tôn đút canh vào miệng bé.



“Phụ thân xấu lắm.” Tiểu Tứ Tử nhai trứng, hai má phồng phồng nói.



Lúc này, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa lúc cũng đi tới, các ảnh vệ chuẩn bị giả trang thành đội ngũ tống giá, mà hai người này thì âm thầm theo dõi.



Mới vừa vào sân, thì thấy Tiểu Tứ Tử phát tính trẻ con với Công Tôn, hai người hiếu kỳ lắng nghe.



“Ta thì sao?” Công Tôn có chút mất hứng, vươn tay nhéo má Tiểu Tứ Tử, đút canh vào miệng bé, tâm nói, nhóc con vô lương tâm, mình thương nó như vậy, dĩ nhiên lại nói mình xấu xa.



“Cửu Cửu là tân nương tử của phụ thân, phụ thân cư nhiên để Cửu Cửu cùng người khác thành thân!” Tiểu Tứ Tử vẻ mặt không thoải mái.



Công Tôn thở dài, nói, “Không phải đã nói là diễn trò sao, cũng không phải thực sự.”



“Vậy cũng không được.” Tiểu Tứ Tử nói, “Cửu Cửu không muốn phụ thân đi, nhưng phụ thân lại vui vẻ để Cửu Cửu đi, phụ thân đối với Cửu Cửu, không có tốt như Cửu Cửu đối với phụ thân!”



Mọi người nghe được đều nhịn cười, cái gì mà phụ thân với Cửu Cửu, cũng bị tiểu ngốc này làm cho hồ đồ.



Công Tôn nghe được cũng có chút mất tự nhiên, vươn tay nhéo Tiểu Tứ Tử, “Tiểu hư hỏng.”



Tiểu Tứ Tử xoa xoa mặt, ôm Thạch Đầu, dẩu mỏ ủy ủy khuất khuất nói, “Cửu Cửu đáng thương nhất, phụ thân đá hắn đánh hắn, còn không thèm nhìn hắn, Cửu Cửu quan tâm phụ thân như vậy.”



.



“Ai.” Tử Ảnh bên kia đột nhiên túm túm Giả Ảnh.



“Cái gì?” Giả Ảnh khó hiểu nhìn hắn.



“Ta đột nhiên cảm thấy…” Tử Ảnh vẻ mặt đau khổ nói, “Vương gia thật là đáng thương!”



Giả Ảnh giơ tay, vỗ vỗ lưng hắn, “Ừ ừ, đúng vậy, quả thực cực kỳ bi thảm, ai bảo hắn yêu người không nên yêu.”




Sau đó, có tiếng đồ trang sức va chạm lanh canh.



Công Tôn mở to hai mắt, Tiểu Tứ Tử cũng trợn tròn mắt.



Đang khi mọi người chuẩn bị tán thưởng một trận, Phi Ảnh và Đại Ảnh loay hoay cả ngày nay, rốt cuộc hóa trang thành một thiên tiên mỹ nhân như thế nào… Triệu Phổ một tay túm váy, lộ ra hai cái chân dài, tướng đi hai hàng bước ra bên ngoài, hỏi, “Đã chuẩn bị xong cả chưa?”







Trong viện mọi người một mảnh trầm mặc.



“Gì vậy?” Triệu Phổ giương mắt nhìn mọi người.



Nhìn lại… Chỉ thấy Triệu Phổ búi tóc cao cao, cài trâm vàng trâm bạc, bôi trắng cả khuôn mặt to, môi tô đỏ chót.



Nói thật ra, kỳ thực gương mặt cũng không khó nhìn, chỉ là… vóc người rất cao, dáng điệu thô lỗ, mặc một bộ váy đỏ, không có một chút dáng vẻ của nữ nhân, duỗi duỗi chân, cái mặt nghênh nghênh.



Mọi người trầm mặc, một lát sau, đột nhiên cười ầm lên.



Triệu Phổ khó hiểu nhìn mọi người, Tử Ảnh ngửa mặt lên trời ngồi dưới đất đấm nền, trên mái nhà đám ảnh vệ cười đến lăn lộn, Giả Ảnh giậm chân chạy tới dìu Tử Ảnh. Triển Chiêu đập đầu vào một cây cột bên cửa, ngay cả Bạch Ngọc Đường từ trước tới nay luôn nghiêm túc bên cạnh cũng cười đến chật vật.



Công Tôn ngồi trên ghế đá, ôm Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử ngửa mặt lên trời vừa cười vừa lăn, “Phụ thân… bụng đau bụng đau.”



Triệu Phổ thấy mọi người cười đến ngửa tới ngửa lui, gầm lên một tiếng, “Các ngươi đủ chưa!”



Mọi người trầm mặc… Nhìn hắn một hồi… Tiếp tục cười không ngừng.







Cười nữa thì trời sẽ sáng, mọi người mới tạm thời chợp mắt một hồi.



Triệu Phổ bực mình tựa trên giường, nhưng mà ngủ không được, trên đầu cài một đống hoa nặng muốn chết, cái miệng hùng hùng hổ hổ, “Ai nghĩ ra mấy thứ này, đám nha đầu thường ngày cắm hoa đầy đầu mà còn vui vẻ như vậy, không thấy nặng à? Không sợ bị trẹo cổ à!”



Công Tôn ở một bên cười thầm.



Triệu Phổ ngước mắt, vốn định ồn ào hai câu để y ngừng cười, nhưng vừa nhìn lại, thấy được Công Tôn mặc một bộ hỉ phục đỏ thẫm, tuy rằng là y phục của tân lang quân, nhưng trông rất đẹp, ban nãy chỉ lo bực mình, không nhìn kỹ.



Công Tôn cười một hồi, thấy Triệu Phổ đang nhìn mình, cũng không cười nữa, vỗ vỗ hắn nói, “Kỳ thực cũng rất đẹp…”



Nói chưa dứt, đã bị Triệu Phổ nắm tay kéo qua.



Tiểu Tứ Tử đang ngồi trên giường chơi đùa với Thạch Đầu, mở to hai mắt nhìn.



Công Tôn nép vào ngực Triệu Phổ, cùng hắn mặt đối mặt, hai người đều ngây ngẩn.



Triệu Phổ mỉm cười, nói, “Đã bảo bao nhiều lần rồi, không được để người khác thấy ngươi mặc đồ đỏ.”



Công Tôn không nói gì.



Đang nhìn nhau, chợt nghe Thạch Đầu “Ợ…” một tiếng.







Công Tôn cùng Triệu Phổ đều khôi phục tinh thần, Công Tôn phản ứng được muốn tránh ra, Triệu Phổ làm gì chịu buông.



Công Tôn trừng mắt liếc hắn, nhìn Tiểu Tứ Tử bên kia, ý bảo —— Tiểu Tứ Tử còn đang ở đây!



Triệu Phổ cau mày, Tiểu Tứ Tử đột nhiên ôm Thạch Đầu chui vào trong chăn, bọc bản thân kín bưng, nói, “Ta hổng có thấy, cái gì cũng hổng thấy, Cửu Cửu đừng có ngừng!”







Công Tôn cùng Triệu Phổ đối diện… Không nói gì.