Du Long Tùy Nguyệt

Chương 279 : Đại vương, đoạt tân nương tử hay tân lang quân?!

Ngày đăng: 14:01 18/04/20


Tiểu Tứ Tử sau khi trốn vào trong chăn, thì vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, tốt nhất là có thể nghe được phụ thân và Cửu Cửu hôn nhẹ.



Nhưng đợi hơn nửa ngày, chẳng nghe bên ngoài có động tĩnh gì cả.



Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ, sau đó Thạch Đầu trong lòng lại giãy dụa như là muốn chui ra, đại khái là ở trong chăn cảm thấy ngộp thở.



Tiểu Tứ Tử không nén nổi hiếu kỳ, đùn đùn chăn lên vén mở ra một khe nhỏ, hí mắt nhìn ra bên ngoài.



Phát hiện Triệu Phổ và Công Tôn đang giằng co chưa xong, hai người vẫn bảo trì tư thế như cũ, đối diện.



Tiểu Tứ Tử có chút sốt ruột, Cửu Cửu chậm quá nha!



Triệu Phổ cúi đầu nhìn chằm chằm vào Công Tôn… Màu áo đỏ ánh lên khiến cho sắc mặt của y càng thêm hồng hào, thư ngốc này gần đây không biết có phải có chuyện phiền lòng hay không, thoạt nhìn, hình như hơi gầy chút. Triệu Phổ vô thức duỗi hai tay, sờ sờ thắt lưng của Công Tôn… Nghĩ, hình như so với trước đây hơi gầy chút, chậc chậc…



Công Tôn giơ tay gạt bàn tay không thành thật của Triệu Phổ ra, trừng mắt liếc hắn, thì thấy Triệu Phổ cười khúc khích với mình.



Công Tôn muốn giận hắn cũng giận không được.



Triệu Phổ nhìn Công Tôn, “Thư ngốc, còn giận ta sao?”



Công Tôn nhìn nơi khác, nhỏ giọng nói thầm một câu, “Ta đâu có nhỏ nhen như vậy.”



Nụ cười trên mặt Triệu Phổ càng thêm tươi rói, giống như trêu chọc mà hỏi, “Ta như vậy có được không? Có tính là mỹ nhân không?”



Công Tôn nhìn chằm chằm khuôn mặt thoa phấn dày cộm của Triệu Phổ, nhịn không được bật cười, “Khó coi chết đi được, làm gì có mỹ nhân to cao như vậy?”



“Ngươi đẹp mắt.” Triệu Phổ vươn tay nựng nựng má Công Tôn, “Lúc thành thân với ta, phải càng đẹp mắt hơn bây giờ nữa kìa, nhớ kỹ chưa?”



Công Tôn trên mặt đỏ ửng, khinh bỉ liếc Triệu Phổ một cái.



Triệu Phổ nhẹ nhàng kéo y sát lại một chút, hai người tới gần… Công Tôn hơi chút do dự. Cũng không phải không muốn hôn, chính là, hình tượng hiện tại của Triệu Phổ có chút…



Tiểu Tứ Tử trong chăn mở to hai mắt, nắm chặt nắm tay —— Cửu Cửu, nỗ lực!



Đúng lúc này, đột nhiên… Ngoài cửa truyền đến một mùi hương thức ăn thơm lừng, có lẽ là các ảnh vệ chuẩn bị món gì đó để ăn trước khi hành động, có tiếng Giả Ảnh hô to, “Đều tới ăn nào!”



Giả Ảnh vừa dứt lời, Thạch Đầu trong lòng Tiểu Tứ Tử đã sớm chịu không nổi, lấy đà bật người nhảy ra.



Cái khéo nhất chính là, Thạch Đầu một cước giẫm lên lưng Công Tôn sau đó nhảy xuống đất, lao về phía cửa, quen thuộc dùng móng vuốt lay cửa phòng, chi chi kêu lên vui mừng muốn chạy ra ngoài.



Mà Công Tôn bị đạp, thì té nhào về phía Triệu Phổ… Hôn tân nương tử của y…



“Oa…” Tiểu Tứ Tử trốn trong chăn thấy được, ngồi dậy, vẫn đội chăn trên đầu cười vỗ tay.



Công Tôn hôn một cái dính đầy vị son, ngồi xuống chùi miệng, “Các nàng thoa cho ngươi bao nhiêu son a.”



Triệu Phổ cười ha hả ngồi xuống, tiến tới, tiếp tục hôn… Tiểu Tứ Tử tự giác bịt mắt lại, không thể nhìn, nhìn sẽ bị hỏng mắt!



Tử Ảnh và Giả Ảnh vội giúp đóng cửa, hình ảnh quá quỷ dị!



.



Sắc trời sáng bừng, mọi người chuẩn bị xuất phát.



Triệu Phổ tâm không cam tình không nguyện đội khăn đỏ ngồi vào kiệu do bốn ảnh vệ khiêng.



Phi Ảnh đóng giả làm bà mối, nhóm nữ ảnh vệ ở lại tửu lâu chăm sóc bọn nhỏ.



Công Tôn cưỡi ngựa đi phía trước, giả trang thành tân lang quân, mà những người khác giả làm đội ngũ tống giá. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường âm thầm đi theo.



Mọi người lặng lẽ chuồn ra khỏi thành, sau đó lại công khai từ phía Đông đi ngang qua.



Triệu Phổ ngồi trong kiệu cảm thấy bức bối khó chịu, thở hổn hển dùng tay áo quạt gió, đẩy màn cửa ra nhìn, thấy Công Tôn cưỡi Hắc Kiêu đi ở phía trước.



Hắc Kiêu rất ngang tàng, trước đây ngoại trừ Triệu Phổ nó không để bất kỳ ai khác cưỡi, bây giờ, Công Tôn và Tiểu Tứ Tử cũng có thể cưỡi, nhất là lúc Tiểu Tứ Tử cưỡi, nó còn có thể đi đặc biệt chậm.



Công Tôn ngồi trên lưng ngựa, nhìn trái nhìn phải, Triệu Phổ chống cằm nhìn y, có chút bất đắc dĩ… Lúc nào đó hắn với thư ngốc này hoán đổi vị trí thì tốt rồi, nếu như đem thư ngốc này khiêng vào phòng tân hôn, sau đó ở nơi đó ấy ấy ấy một phen… Chậc chậc!



Đang đờ ra, Âu Dương Thiếu Chinh tiến tới giễu cợt, “Chuyện gì vậy Vương gia? Đừng vén khăn đỏ lên a, điềm xấu.”



“Biến.” Triệu Phổ khinh khỉnh liếc hắn, tâm nói, có cơ hội sẽ đánh tiểu tử này một trận.



Đang đi tới phía trước, Giả Ảnh nhắc nhở, “Phía trước là Tam Xuyên cốc, đó chính là hiểm địa cuối cùng nơi hai ngọn núi giáp nhau, rời khỏi phạm vi đại quân bảo hộ.”



Triệu Phổ gật đầu, lui trở về bên trong kiệu, hạ màn xe xuống.



.



Vào Tam Xuyên cốc, quả nhiên địa thế hung hiểm, bất quá bọn họ ít người, đi sát vào núi, cũng không sợ bên trên có tên bắn lén hay bị ném đá xuống đầu.



Đi tới phía trước một hồi lâu, Triệu Phổ nhịn không nổi bèn hỏi, “Sao còn chưa tới?”
Công Tôn không lên tiếng.



Lúc này, Triển Chiêu đi tới nói, “Tổng cộng hơn ba trăm bách tính, còn có nhiều nữ quyến bị trói ở phía sau, đều đã cứu ra.”



“Ngươi còn dám tự so mình với Sở Bá Vương, nói! Yêu giáo ở đâu?” Âu Dương Thiếu Chinh hỏi Phàn Đồng.



“Ta thật sự không biết, nơi ở của yêu giáo rất bí mật, yêu vương tài cán hơn người, ta phái người theo dõi hắn, cuối cùng đều bị mất tích… Căn bản không biết yêu giáo bọn chúng ở nơi nào, có chuyện gì cũng không phải chúng ta đi tìm bọn chúng mà là bọn chúng tới tìm chúng ta.”



Âu Dương Thiếu Chinh nhướng mi một cái, “A, không đánh không chịu nói có phải không?”



Triệu Phổ vươn tay nhẹ nhàng cản hắn lại, nói, “Chờ chút, hắn thật sự không biết.”



Âu Dương Thiếu Chinh nhìn Triệu Phổ, Phàn Đồng cũng có chút giật mình, Triệu Phổ lạnh lùng cười, “Hắn là kẻ liều mạng, kẻ liều mạng sẽ không nói tình nghĩa, nếu như hắn biết yêu giáo ở đâu, đã sớm lấy ra làm lợi thế, muốn dùng thông tin đó đổi mạng cho mình.”



Phàn Đồng ha ha cười, gật đầu, “Không hổ là Cửu Vương gia, quả nhiên rất hiểu những kẻ cùng đường liều mạng như chúng ta.”



“Nói hiểu thì không dám nhận, chỉ là từng thấy qua mà thôi.” Triệu Phổ mò vào tay áo tìm tìm kiếm kiếm, mò từ tay áo trái đến tay áo phải, miệng nói thầm, “Ây cha? Ở đâu rồi?”



Giả Ảnh tiến tới hỏi, “Vương gia, tìm cái gì?”



“Binh phù của ta ở đâu rồi?” Triệu Phổ hỏi, “Hôm trước lấy ra chặn đơn thuốc, sau đó không biết để đâu rồi.”







Tất cả mọi người hết nói, binh phù… Chặn đơn thuốc…



Công Tôn vội lấy ra từ trong túi tiền, đưa qua hỏi, “Có phải cái này không?”



Mọi người chỉ thấy đó là một hổ phù tinh xảo bằng hắc ngọc.



“Đúng.” Triệu Phổ tiếp nhận, Công Tôn thở dài, ngày đó y viết đơn thuốc, gió lớn, đơn thuốc đều bị thổi bay loạn, Triệu Phổ dùng hổ phù này chặn lên cho y, y ban đầu còn tưởng chỉ là một khối ngọc bội phổ thông… Sau đó Triệu Phổ cũng quên mất, Công Tôn liền cất đi, may mà ngày đó không đánh mất, thì ra là binh phù, Triệu Phổ cũng quá bừa bãi!



Bạch Ngọc Đường nhịn không được nói với Triển Chiêu bên cạnh, “Đột nhiên cảm thấy, biên quan đặt trong tay hắn có chút nguy hiểm.”



Triển Chiêu nghiêm túc gật đầu.



Âu Dương Thiếu Chinh đỡ trán… Triệu Phổ còn dùng hổ phù ném chim trên trời, dùng tên lệnh bắn thỏ nữa kìa… Nguyên Soái này, thực sự là mất mặt!



“Khụ khụ…” Triệu Phổ cảm giác được ánh mắt vô cùng kinh ngạc và hoài nghi của mọi người, ho khan một tiếng, ngênh mặt, giơ cao binh phù nói, “Âu Dương Thiếu Chinh.”



“Có.” Âu Dương Thiếu Chinh nhanh chóng nghe lệnh.



“Cầm binh phù, đi Chính Lộc triệu tập ba mươi vạn quân tới đây, bao vây Loan Thúy Thập Tam Phong này cho ta, yêu giáo này, không ra thì ta thiêu sơn!”



“Dạ!” Âu Dương Thiếu Chinh tiếp nhận binh phù, liền dẫn theo Truyền Lệnh quan và mấy tướng tá rời đi.



Triệu Phổ đắc ý liếc mắt nhìn Công Tôn —— Rất suất có phải không?



Công Tôn có chút vô lực.



Sau đó, Triệu Phổ hạ lệnh, đem tất cả sơn tặc hết thảy đều trói chặt, áp giải về Khai Phong, Triệu gia quân đóng quân dưới chân núi, bọn nhỏ đã được các ảnh vệ hộ giá đưa đến đại doanh của Triệu Phổ ở lại.



Toàn bộ Dĩnh Xương phủ đều bùng nổ, tất cả mọi người biết Cửu Vương gia Triệu Phổ dẫn đại quân bao vây tiễu trừ sơn tặc, trong nhất thời vui mừng khôn xiết.



.



Vào ban đêm, Chính Lộc quân do Âu Dương Thiếu Chinh đái lĩnh chạy tới bên ngoài hơn mười dặm, các tướng sĩ dùng lưới đồng, bẫy rập vây khốn bốn phía Loan Thúy Thập Tam Phong, phân chia nhau trấn thủ tại các thông đạo chính.



Triệu Phổ đang uống nước trong đại doanh, trên mặt tỏ ra vô cùng chán nản, vừa mới tẩy xong lớp yên chi thủy phấn trên mặt, đã dùng vài thùng nước mà vẫn còn vương chút hương vị không tan.



Công Tôn cầm địa hình đồ từ bên ngoài đi vào, Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường cũng tới, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương cũng ôm Thạch Đầu vào giúp vui.



“Thực sự phải thiêu sơn?” Công Tôn có chút lo lắng hỏi Triệu Phổ, “Có thể sẽ có bình dân bách tính ở bên trong.”



Triệu Phổ phổ khoát khoát tay, cười nói, “Đừng lo, thiêu sơn làm gì dễ như vậy, chỉ bất quá là hù dọa mà thôi, chúng ta cần bàn bạc kỹ lưỡng.” Nói xong, nhìn Âu Dương Thiếu Chinh, “Ngươi có cách nào không? Đánh loại đìa hình núi thế này không phải ngươi sở trường nhất sao?”



“Ừ.” Âu Dương Thiếu Chinh đi tới, nói, “Nhưng vẫn cần người dẫn đường! Tìm ra tuyến đường, nếu không thì rất khó.”



“Ngoại trừ bọn sơn tặc này, còn ai biết đường?” Triệu Phổ nhíu mày, “Bọn sơn tặc này không đáng tin lắm.”



Mọi người cũng đều nhíu mày.



Công Tôn nhìn trái nhìn phải, nói, “Nhắc đến dẫn đường… Ta có một ý tưởng.”



Triệu Phổ nhìn y một lúc, đột nhiên kéo qua hôn chụt một cái, “Quả nhiên là người của ta, thời điểm mấu chốt liền có ý tưởng.”



Công Tôn thẹn quá hóa giận, bổ nhào tới bóp cổ hắn đòi đồng quy vu tận.



Triệu Phổ toét miệng cười đến vô lại.