Du Long Tùy Nguyệt
Chương 285 : Trời sinh một đôi
Ngày đăng: 14:01 18/04/20
Biện pháp tốt nhất để thu thập người tâm cao khí ngạo, không phải chứng minh người khác tài giỏi hơn hắn, cũng không phải đợi khi hắn đang lên mặt mà đả kích hắn. Biện pháp tốt nhất đối phó với loại người như thế chính là trăm phương ngàn kế tâng bốc hắn, đưa hắn lên cao thật cao, cao đến khi chính bản thân hắn cũng không biết mình là ai, thì để hắn đối mặt với hiện thực, té cái rầm xuống đất. Bay càng cao, rơi càng đau. Có đôi khi, hoàn toàn không cần lưu ý tiểu nhân có đắc chí hay không, bởi vì kẻ nên rơi xuống thì sớm muộn gì cũng phải rơi xuống.
Triệu Phổ hời hợt nói mấy câu này, giống như tạt một chậu nước lạnh vào mặt Tống Thanh Minh, lạnh thấu đến tận tâm can của hắn.
Sắc mặt hắn cũng trở nên trắng bệch.
Triệu Phổ âm thầm lắc đầu, không phải loại người có thể làm đại sự.
Tống Thanh Minh cắn chặt răng, một hồi lâu cũng không nói nên lời.
Triệu Phổ nhìn nhìn hắn, mỉm cười hỏi, “Tống đạo sĩ, chi bằng ngươi cứ ngẫm lại đi, để xem còn có chủ ý nào tốt hơn lại càng ổn thỏa hơn không?”
Trên mặt Tống Thanh Minh ửng đỏ, gật đầu, xoay người đi ra.
Chờ hắn đi, trong quân trướng tất cả mọi người liếc mắt nhìn nhau, Triệu Phổ hơi nheo mắt lại, nói, “Hiện tại đang là thời cơ tốt, các ngươi ai muốn đi thăm dò hắn?”
Mọi người đây đó nhìn nhau một lúc, cuối cùng đều nhìn về phía Công Tôn
.
Công Tôn chỉ chỉ mặt mình, hỏi, “Ta sao?”
Tất cả mọi người gật đầu.
“Hm…” Công Tôn suy nghĩ một chút, vui vẻ gật đầu, “Được, ta đi thăm dò hắn.”
Triệu Phổ nói với Tử Ảnh, “Âm thầm bảo hộ Công Tôn.”
“Dạ.” Tử Ảnh gật đầu.
Công Tôn muốn đi ra ngoài, Tiểu Tứ Tử níu tay áo y, nói, “Phụ thân, Tiểu Tứ Tử cũng đi.”
Công Tôn do dự một chút, Âu Dương Thiếu Chinh nói, “Tống Thanh Minh phỏng chừng lúc này sẽ tìm chỗ trút giận, tiên sinh đột nhiên xuất hiện sẽ khiến hắn hoài nghi, dẫn theo Tiểu Tứ Tử, tương đối tự nhiên.”
Công Tôn gật đầu, “Cũng đúng.” Bèn ôm Tiểu Tứ Tử đi ra ngoài.
.
Đợi khi cả hai ra khỏi trướng bồng, Tiểu Tứ Tử hỏi Công Tôn, “Phụ thân.”
“Hửm?” Công Tôn nhìn bé, “Chuyện gì?”
“Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, hỏi, “Cha nương của Tiểu Lương Tử, có phải bị người xấu hại chết không?”
Công Tôn hơi sửng sốt, gật đầu, “Đúng vậy.”
“Nga… Thảo nào.” Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói thầm một câu.
“Sao vậy?” Công Tôn hỏi bé, “Tiểu Lương Tử nói với ngươi sao?”
“Không có.” Tiểu Tứ Tử có chút mất hứng, “Tiểu Lương Tử thỉnh thoảng sẽ một mình ngẩn người, Tiểu Tứ Tử hỏi hắn, hắn lại không nói.”
“Hắn không nói là vì không muốn ngươi vì hắn mà buồn, cũng sợ ngươi khinh thường hắn.” Công Tôn nói.
“Có gì mà khinh thường chứ… Cha nương thân sinh của Tiểu Tứ Tử, không phải cũng không cần Tiểu Tứ Tử sao.” Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói, “Tiểu Lương Tử hiện tại giống như Tiểu Tứ Tử, có phụ thân và Cửu Cửu thương yêu, còn có thật nhiều thúc thúc.”
“Ừa.” Công Tôn sờ đầu bé, “Cho nên phải cùng Tiểu Lương Tử làm hảo bằng hữu.”
“Đương nhiên rồi.” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm gật đầu, trong lòng thầm nói, “Còn phải cưới Tiểu Lương Tử nữa mà, nhưng không thể nói, nói ra sẽ bị đét vào mông.”
Triệu Phổ nhướng mi, “Ngươi cùng một nam nhân xa lạ nói chuyện lâu như vậy, ta làm sao có thể không đi xem.”
“Vậy có nhìn ra được gì không?” Công Tôn hỏi.
“Tiểu tử đó, cả một lời nói thật cũng không có.” Triệu Phổ lạnh lùng cười.
Công Tôn sửng sốt, khó hiểu hỏi, “Sao ngươi lại nói như vậy?”
“Thư ngốc, ngươi chính là tâm địa quá tốt, cho nên người khác mới gạt ngươi đó.” Triệu Phổ nói, “Tống Thanh Minh này lòng dạ thâm sâu tâm cơ trọng, kẻ này phải đề phòng.”
Công Tôn ngồi xuống, nói, “Nhưng ta có thể hiểu được, hắn tựa hồ cố ý giải thích về bản thân với ta, rằng hắn vì sao lại ngạo mạn như vậy, rằng chuyện hắn khiến người khác ác cảm kỳ thực có thể tha thứ.”
“Ngươi nghĩ hắn đáng được đồng tình?” Triệu Phổ cười hỏi.
Công Tôn suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Kẻ nghĩ ra được cách hại người độc ác như vậy, không đáng đồng tình.”
“Vậy là được rồi!” Triệu Phổ cười, “Bất quá thư ngốc à… Ngươi phải giả vờ đồng tình!”
Công Tôn nhìn Triệu Phổ, hỏi, “Ngươi nghĩ, hắn muốn ta đồng tình để được gì?”
Triệu Phổ gật đầu, “Ta vừa mới nói, kẻ này tâm cơ quá sâu, mỗi một việc hắn làm, đều có mục đích! Nói không chừng là một chỗ tốt để xuống tay.”
Công Tôn hỏi, “Hắn thoạt nhìn rất ghét ta, vì sao lại quyết định xuống tay từ chỗ ta?”
“Thư ngốc…” Triệu Phổ đi tới, nhéo cằm Công Tôn, cười nói, Sao lại đột nhiên biến ngốc như vậy? Ngươi là người của ta, hắn không xuống tay từ ngươi, vậy xuống tay từ ai chứ?”
Công Tôn nghe xong nhướng mi một cái, “Nga? Vậy Vương Gia không sợ người khác nói ngươi lợi dụng người của mình để làm mồi nhử?”
Triệu Phổ khóe mắt tiếu ý càng đậm, “Thư ngốc, ngươi rốt cuộc chịu thừa nhận là người của ta rồi?”
Công Tôn nhún vai một cái, “Đừng suy nghĩ quá nhiều, bất quá là so sánh một chút mà thôi.”
Triệu Phổ chậc chậc hai tiếng lắc đầu, “Không thẳng thắn như vậy sao?”
“Ngươi đừng đổi chủ đề.” Công Tôn ngăn bàn tay ‘đen’ của Triệu Phổ lại, “Ngươi không sợ người khác nói ngươi dùng người tâm ái làm mồi nhử? Hoặc nói, ngươi vì muốn đánh thắng trận, mà ngay cả chuyện dùng người trong lòng làm mồi nhử cũng làm được?”
Triệu Phổ thu hồi dáng tươi cười, nhìn chằm chằm Công Tôn một hồi, cười nói, “Thư ngốc, ngươi sợ ta lừa ngươi?”
Công Tôn nhún vai, cũng không phủ nhận.
“Muốn ta nói thật.” Triệu Phổ thản nhiên cười, “Con mọt sách ta thích, không giống những con mọt sách bình thường.”
“Nga?” Công Tôn hỏi, “Không giống chỗ nào a?”
“Người khác quá bảo hộ thì ngươi sẽ tức giận, người khác tín nhiệm ngươi nhờ ngươi hỗ trợ, ngươi mới có thể hài lòng.” Triệu Phổ tiến tới muốn thân, “Ta có phải quá thấu hiểu ngươi không?”
Công Tôn giơ tay ngăn trở, đảo mắt nhìn hắn.
Hai người nhìn nhau một hồi, Triệu Phổ nhướng mi một cái.
Công Tôn khóe miệng mang cười, “Ân, miễn cưỡng cũng được.”
Triệu Phổ ý cười càng sâu, “Thư ngốc…”
“Ân?” Công Tôn nhìn hắn.
Triệu Phổ cùng y nhìn nhau một hồi, chậm rãi mở miệng, “Hai ta kỳ thực là trời sinh một đôi, ngươi không phát hiện sao?”
“Nói xong, không đợi Công Tôn mở miệng, trước tiên chặn miệng y lại.