Du Long Tùy Nguyệt

Chương 395 : Sự tự giác của Công Tôn

Ngày đăng: 14:01 18/04/20


“Thi thể có cái gì không ổn à?” Triệu Phổ hỏi Công Tôn, “Thư ngốc, mỗi lần nói chuyện ngươi đừng có ngập ngừng như bị mắc nghẹn được không, gấp chết người đi được.”



Công Tôn ngẩn người, “Ta cũng không chắc lắm.”



Triệu Phổ thấy Công Tôn nói năng nhỏ nhẹ, vội bảo, “Không sao, nghẹn chết ta cũng không sao.”



Công Tôn bị hắn chọc cười.



“Khụ khụ.” Bao Chửng bên cạnh ho khan một tiếng, nhìn Công Tôn như đang hỏi, có thể nói được chưa? Ông đang nghẹn đây.



Công Tôn thu lại nụ cười, nói, “Cảm giác, thời gian tử vong của bọn họ trước sau không thống nhất.”



“Ý của tiên sinh là, những người này là lần lượt chết tại nơi này, mà không phải bị chôn sống cùng một lần?” Bao Chửng hỏi.



“Vâng…” Công Tôn gật đầu nói, “Chết kiểu này, kỳ thực là có lai lịch nhất định.”



Tất cả mọi người sửng sốt, nhìn Công Tôn, “Lai lịch thế nào?”



“Hm… Đa số đều là ngư dân quanh năm hoạt động trên biển.” Công Tôn nói, “Loại hố này, gọi là hố địa ngục, tương truyền là trực tiếp thông đến mười tám tầng địa ngục, trước đây ta đã thấy qua trong một vài ký sự trên biển. Nghe nói có hai loại người sẽ bị chôn sống trong loại hố này.”



“Loại người nào?” Triệu Phổ hỏi.



“Một loại là thủy quân phản bội, dẫn đến việc các tướng sĩ toàn quân bị diệt, hoặc là kẻ phản bội làm cho truyền bị đắm.” Công Tôn nói, “Giống như là một loại tư hình của thủy quân để xử quyết kẻ phản bội.”



“Còn loại kia thì sao?” Bao Chửng hỏi.



“Là hải khấu (cướp biển).” Công Tôn chỉ chỉ y phục của những người đó, hỏi, “Có thấy kiểu tóc của họ rất kỳ quái không?”



“Ừmm, giống như một cái bánh bao.” Âu Dương Thiếu Chinh ngồi xổm xuống nhìn nhìn, “Ha? Người Phù Tang (Nhật Bản) a!”



“Ừ.” Công Tôn gật đầu, “Ta đoán là hải khấu.”



“Nga…” Triệu Phổ trong lòng hiểu rõ, “Có lẽ là dân bản xứ vào nhiều năm trước đây để xử quyết những tên hải khấu tù binh đã thiêu sát cướp bóc tại thôn trang ven biển, mới đào loại hố địa ngục này phải không?”



“Có thể là thế.” Công Tôn gật đầu, “Nhưng trong hố này, tựa hồ có cả người Phù Tang lẫn người Trung Nguyên.”



“Nói cách khác, hải khấu và phản quân đều có sao?” Triển Chiêu hỏi.



“Bị xem như phản quân và hải khấu đem xử quyết thì không sai.” Bạch Ngọc Đường bên cạnh thản nhiên nói, “Về phần có thực sự là hải khấu phản quân hay không, thì không ai nói rõ ràng được.”



Công Tôn gật đầu với hắn, nhìn sang Triệu Phổ, “Không sai, quả thực là như vậy.”



Triệu Phổ sau khi nghe xong thì nhìn Bao Chửng, hỏi, “Bao Tướng, ngài nghĩ sao?”



Bao Chửng giơ tay vuốt chòm râu, nói, “Đây không giống như việc mà người bình thường sẽ làm, hố này ngay ngắn như vậy, cảm giác là người thông thạo đào ra, quan phủ có thể có ghi chép.”



Công Tôn giơ tay vuốt cằm, khẽ nhíu mày, “Then chốt là tra không được thi thể đến tột cùng đã chết bao lâu.”



“Kéo một người lên xem, biết đâu có thể điều tra ra được?” Triệu Phổ hỏi.



Công Tôn lắc đầu, “Rất khó xác định, bởi vì lấp cùng với xỉ than, dù có điều tra, cũng không chắc sẽ chính xác.”



Triệu Phổ nhíu nhíu mày, “Dân bản xứ không biết có ai biết chuyện này hay không.”
Giả Ảnh liếc nhìn rồi đáp, “Là thủy quân.”



“Thủy quân của Tùng Giang phủ?” Tử Ảnh tiến đến bên cửa sổ nhìn nhìn, có chút khó hiểu, “Tại sao màu sắc của hào y không giống?”



“Những kẻ này cũng không phải thủy quân ở biên thùy.” Âu Dương Thiếu Chinh nhíu mày nói, “Thoạt trông như quân binh tự tổ chức ở địa phương.”



“Ở địa phương có thể tự tổ chức quân binh sao?” Công Tôn khó hiểu nhìn Triệu Phổ.



“Trừ phi là vô cùng không an toàn, hoặc gặp đại địch…” Triệu Phổ cũng có chút khó hiểu, “Vùng Giang Nam từ trước đến nay yên ổn, từ khi nào rối loạn đến mức cần tự tổ chức quân binh chứ, mà lại toàn là thủy quân, nhìn không giống như bắt cường đạo thông thường a.”



Chính lúc này, điếm tiểu nhị từ ngoài cửa bưng rượu tiến đến, Triển Chiêu hỏi hắn, “Tiểu nhị, tại sao vùng này nhiều thủy quân như vậy? Gần đây không yên ổn sao?”



“Nga, đại gia, không cần lo lắng, những người này cũng không phải đội ngũ thủy quân đâu.” Tiểu nhị trả lời, “Là quân binh địa phương chống lại thủy khấu.”



“Thủy khấu?” Triệu Phổ nhíu mày, “Thủy khấu nào? Không phải nhiều năm trước đã quét sạch rồi sao?”



“Thì đúng là thế.” Tiểu nhị nọ thở dài lắc đầu, “Chỉ là trong khoảng thời gian này lại nổi dậy, ai… Tro nguội lại cháy khiến nước mắt đau khổ lại chảy dài*.”



*(nguyên văn: tử hôi phục nhiên biến bản gia lệ, ý nói: thủy khấu sau một thời gian im hơi lặng tiếng đã hoành hành trở lại khiến cho mọi người chật vật, mất mát…)



“Thủy quân bỏ mặc à?” Âu Dương Thiếu Chinh hỏi.



“Ai…” Tiểu nhị thở dài lắc đầu, “Đừng nhắc nữa, quan bức dân phản mà.” Nói xong, thu dọn các thứ xoay người đi ra.



“Hắn có ý gì?” Triển Chiêu khó hiểu nhìn Triệu Phổ.



Triệu Phổ mờ mịt lắc đầu.



“Có lẽ ta biết.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên nói, “Lúc trước từng nghe đại ca nhị ca nói qua.”



“Chuyện gì?” Tất cả mọi người nhìn hắn.



“Nghe nói là thủy vận tào vận* hiện tại quản chế khá nghiêm ngặt, có người từ giữa ăn hối lộ, dung túng hải khấu hoành hành, không trả tiền sẽ không bảo kê, để mặc kẻ khác xâu xé. Trong nhất thời, khi các thương nhân và ngư dân làm thủy vận đa số đã không chịu nổi nữa, bọn họ liền tổ chức một thủy trại, ám sát các thủy quân ăn hối lộ. Sau đó thủy quân và thủy khấu còn có hải khấu đều lẫn cùng một chỗ, có vài người mượn gió bẻ măng, chỉ chốc lát đã trở nên lộn xộn… Về phần sau đó ra sao, trong khoảng thời gian này ta cũng chưa có dịp hỏi.”



*(thủy vận: vận tải đường thủy, tào vận: quốc gia thời xưa vận chuyển lương thực bằng đường sông để cung cấp cho kinh thành hoặc tiếp tế quân nhu



“Sao lại có thể như vậy?” Công Tôn nhíu mày, “Các thủy quân nhận hối lộ, bắt lại không phải xong rồi sao? Còn náo loạn đến mức xây thủy trại, làm thủy khấu, còn có cục diện quần thảo nhau như vậy? Bây giờ ngay cả địa phương cũng phải tự thành lập thủy quân để chống đỡ nữa, quá khác thường.”



“Chính xác.” Triệu Phổ gật đầu không nói.



“Dùng bữa đi rồi tính tiếp.” Công Tôn đem Tiểu Tứ Tử bị no đến dựa trên người y xoa bụng đặt sang một bên, để bé và Thạch Đầu chơi đùa một hồi, còn mình thì nhấc đũa, gắp thức ăn vào chén cho Triệu Phổ, miệng nói, “Ăn cơm xong, chúng ta đến bến đò xem thử, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.”



Mọi người mục trừng khẩu ngốc nhìn Công Tôn gắp thức ăn vào chén cho Triệu Phổ, chẳng lẽ mùng ba tháng sau, thật sự có trò hay?!



Con mắt đang nhìn Công Tôn của Triệu Phổ càng mở to hơn hẳn, Công Tôn sau khi gắp hết các loại thức ăn một lần, mới hồi phục tinh thần, nhận thấy mọi người đang nhìn y…



Công Tôn ngẩn người, nghĩ nghĩ lại, lúc này mới phản ứng được —— Mắc gì y phải gắp thức ăn cho Triệu Phổ chứ?



Công Tôn đảo mắt, thì thấy Triệu Phổ ăn đến sung sướng, tinh tế nhai nhai nuốt nuốt, dường như đang xem thức ăn là Công Tôn mà thưởng thức.



Nghĩ tới đây, vành tai Công Tôn bất giác đỏ ửng, cúi đầu ăn canh, trong lòng cũng rối bời, rốt cuộc là sao vậy hả? Vì sao không tự chủ được mà gắp thức ăn cho Triệu Phổ chứ? Y bị trúng tà hay sao?