Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 18 : Thủ thân

Ngày đăng: 19:53 19/04/20


Bóng đen kia xông đến liền siết chặt lấy cổ Ngụy Ninh, sống chết bóp lấy, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng Ngụy Ninh lâm vào thế bị động, thoáng chốc mặt đã tái lại.



Anh dùng sức giãy dụa, vung tay về phía sau chế trụ đầu bóng đen kia, dùng sức lôi nó về phía trước, tuy rằng bóng đen kia tráng kiện hữu lực nhưng Ngụy Ninh cũng là một người đàn ông khỏe mạnh rắn chắc, dưới sự phản kháng kịch liệt ít nhiều cũng thu về chút lợi ích.



Hai bên không ai nhường ai, nhưng cuối cùng là Ngụy Ninh yếu thế trước, cổ lại bị siết chặt khó hô hấp, dần dần cũng không đỡ nổi.



Trong huyệt động tối đen không gì sánh được, chẳng biết có cái gì ẩn giấu trong bóng tối lờ mờ, Ngụy Ninh cùng cái bóng đen kia quấn thành một cục, trong nơi có bao nhiêu là chung nhũ, măng đá như vậy vật lộn liên tục.



Mà lúc này, Ngụy Thời cũng chạy tới, hắn là một thư sinh nhã nhặn, lớn như vậy còn chưa động tay động chân với ai, chỉ có lúc người khác đánh nhau thì ngáng chân, chửi đểu, khiêu khích gây chuyện là giỏi thôi, đến lúc thật sự phải xắn tay áo lên động thủ hắn liền lui về phía sau. Hắn thường tự cho mình là “quân sư”, nhưng là, lúc sự tình qua đi khó tránh khỏi bị bạn của Ngụy Ninh kéo lại trách móc. Hiện tại, thấy người anh em của mình gặp nạn cũng bất chấp tất cả, tiện tay lấy một hòn đá trên mặt đất xông tới, muốn đập vào đầu tên kia….



“Cái đệch, mày nhìn kĩ rồi hãy đập chứ!” Ngụy Ninh bị hắn đập trúng cánh tay, rốt cục không nhịn được mà tức giận mắng chửi, Ngụy Thời vẻ mặt ngoan ngoãn tiếp thu, lại đặc biệt lễ phép nói: “Ngại quá, mắt cận thị, tôi đổi vị trí khác.” Ngụy Ninh nghe xong, nhịn không được lại chửi thêm một câu: “Đêch!”



Ngụy Thời rốt cục chọn đúng chỗ mà đập xuống, cái bóng đen kia phản ứng rất nhanh, tránh sang một bên, đơn giản tránh được công kích của Ngụy Thời.



Ai cũng không chú ý tới, thạch nhũ ở trên đỉnh như một thanh đao sắc bén, trong lúc bất chợt tự gãy, đâm xuống thẳng tắp.



“Ahhhhhh” âm thanh chát chúa vang lên đập vào màng nhĩ gây đau đớn, đồng thời vang lên tiếng “Bang” thật lớn, những mảnh đá vụn nhỏ đập vào người Ngụy Ninh và Ngụy Thời, ma xát nho nhỏ.



Mà cái bóng đen đánh lén thất bại kia không biết bị đâm vào chỗ nào trên người, lập tức quay đầu chạy về lối đi duy nhất trong huyệt động, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.



Ngụy Ninh cùng Ngụy Thời hai mặt nhìn nhau, từ lúc bị đánh lén đến lúc kết thúc cũng chỉ kéo dài có ba mươi giây, Ngụy Ninh sờ sờ cổ mình, cảm giác như bàn tay lạnh lẽo của cái bóng kia vẫn còn ở trên cổ, Ngụy Thời ném hòn đá trong tay đi. “Anh nói xem đây rốt cuộc là quai vật gì?” Ngụy Ninh lắc đầu. “Động tác quá nhanh, không thấy rõ, thoạt nhìn thì giống như “người”, nhưng lại có chỗ không giống.”



Lời này nghe mâu thuẫn, trên thực tế đó đúng là cảm nhận thật sự của Ngụy Ninh. Nửa người trên của bóng đen kia tráng kiện hữu lực, nửa người dưới cũng tinh tế nhỏ bé, trên người tản ra mùi tanh nồng nặc, ngũ quan bị mái tóc bù xù che lấp, chỉ có thể nhìn rõ đôi mắt điên cuồng tràn ngập thú tính, giống người nhưng cũng không phải người —



Ngụy Thời dùng đèn pin cẩn thận chiếu xuống đất, quét tới quét lui, rốt cuộc tìm được thứ muốn tìm: “Anh Ninh, anh lại đây nhìn này.” Hắn chỉ vào mấy vệt đen dưới đất nói.


Ngụy Tam thẩm cũng vội vàng nói. “A Ninh à, có phải có người bắt nạt con không, con nói với mẹ, mẹ xả giận giúp con!”



Ngụy Ninh bị hai vị trưởng bối khẩn trương quây lại, nhất thời cảm thấy áp lực rất lớn, trước mắt hai người này anh một chút cũng không dám đắc tội, chỉ có thể trưng ra vẻ mặt tươi cười. “Mẹ.” Hắn đối với má Ngụy hô một tiếng, quay đầu, nhìn Ngụy Tam Thẩm cũng gọi một tiếng. “— mẹ, con vừa cùng Ngụy Thời lên núi hái thuốc nên trông như vậy, hai người đừng lo lắng, không có gì đâu, thật sự không có gì —“ anh vỗ trên vỗ dưới, ý bảo chính mình bình yên vô sự.



Má Ngụy lúc nghe thấy anh gọi Ngụy Tam thẩm là “mẹ” vẻ mặt có chút cứng ngắc, nhưng là ngay lập tức liền bình thường, làm bộ vô tình nói với Ngụy Ninh. “Vậy còn không mau đi thay quần áo đi.”



Ngụy Ninh đáp lại rồi đi về phía phòng mình, vào phòng, đang cởi chiếc áo mặc trên người ra, má Ngụy lại vừa vặn bước vào.



“A Ninh…” má Ngụy nhìn con mình, muốn nói lại thôi.



“Mẹ, mẹ muốn nói gì? Với con trai mình còn gì mà không thể nói.” Ngụy Ninh tìm áo sơ mi, mặc vào, đóng cúc, nhìn vẻ mặt không biết nói sao của mẹ mình, cười nói.



“A Ninh, con biết quy củ của âm hôn chứ?” Má Ngụy đi thẳng vào vấn đề.



Vừa nghe đến hai chữ “âm hôn”, động tác của Ngụy Ninh lập tức cương lại, anh nghi ngờ nhìn má Ngụy, trong lòng nhất thời có một loại dự cảm không hay. “Còn có quy củ gì nữa, không phải là những thứ hiện tại sao?”



“thật ra, ngay từ đầu mẹ không đồng ý âm hôn, tuổi con cũng lớn, 28 29 tuổi, sắp 30 rồi, mẹ đợi cháu trai cũng chờ đến sắp bạc trắng đầu mà chưa thấy. Hiện tại lại kết âm hôn, phải chờ sau này thôi, ai, thật sự, thật sự là số phận không tốt, sao hết lần này đến lần khác lại là bát tự của con và Ngụy Tích hợp nhau—” má Ngụy thao thao bất tuyệt nói.



“Dừng, dừng, mẹ, ý mẹ là?” Ngụy Ninh cắt ngang giữa chừng.



“Là kết âm hôn thì trong vòng năm năm con phải thủ thân, không thể có… chuyện nam nữ…” nói với con trai chuyện này má Ngụy có chút không được tự nhiên, bà mơ hồ nói. “Đây cũng là một trong những quy củ của âm hôn,  ở dương thế không thể tiết dương, nếu tiết dương bị người cõi âm biết vậy liền xảy ra tai họa, bất kể là người hay quỷ đều phải toàn tâm toàn ý với người nắm chung dây tơ hồng với mình.”



Vẻ mặt Ngụy Ninh cứng nhắc.



Bên kia đã chết, sao có thể muốn người sống phải toàn tâm toàn ý?