Dữ Quỷ Vi Thê
Chương 19 : Tẩu tà
Ngày đăng: 19:53 19/04/20
Tuy rằng má Ngụy nói những lời ẩn tình sâu xa nhưng Ngụy Ninh không thực sự để chuyện này trong lòng.
Thôn Ngụy có nhiều quy củ cổ quái như vậy, sớm đã bị rất nhiều người ở trong thôn đặc biệt là thanh niên bằng mặt nhưng không bằng lòng, không thèm để ý đến. Người thế hệ này được dạy dỗ chủ nghĩa duy vật, bắt bọn họ răm rắp làm theo những nề nếp cũ là chuyện không thể.
Đối với chuyện âm hôn này, Ngụy Ninh vì muốn trấn an má Ngụy nên mới đáp ứng, từ đầu tới cuối anh không coi chuyện này là thật.
Ngụy Ninh thay quần áo, uống canh gà má Ngụy mang tới, đến cái hiệu thuốc nho nhỏ của Ngụy Thời, Ngụy Thời một đầu đầy mồ hôi đang bận rộn ở một góc nóng bức trong căn phòng nhỏ, là đun bếp lò, trên bếp đặt một cái nồi đất, hơi nóng bốc lên nghi ngút.
Ngụy Thời thường xuyên mở nắp nồi, mùi thuốc đông y bay ra, Ngụy Thời vừa trông lửa vừa nói: “Có dược liệu rồi nhưng vẫn tốn không ít công phu của tôi, cuối cùng cũng phối xong, anh uống rồi có phản ứng gì thì cũng đừng ngạc nhiên, trong sách nói sẽ có chút đau nhức, ngứa, sau đó có thể tróc da.”
Ngụy Ninh nghe thế tim đập loạn, không nói gì.
Chờ thuốc được đun xong, để nguội, Ngụy Ninh cắn răng uống một phát, chất lỏng đắng ngòm lượn một vòng trong cổ họng, trôi xuống, mặt Ngụy Ninh tái mét: “Mùi này khó uống quá.” Anh vội lấy nước sôi bên cạnh súc miệng.
Ngụy Thời hời hợt nói: “Nếu không thì sao lại có câu nói “thuốc đắng dã tật”.”
Ngụy Ninh không còn gì để nói.
Mười ba năm trước, lúc cậu nhỏ kia chết, Ngụy Ninh sốt cao một lần, kéo dài khoảng hơn một tháng, bên cạnh Ngụy Ninh bắt đầu xảy ra vài chuyện kỳ quái, ví như trong phòng không có gió nhưng tự di động, quần áo bị xé rách, rõ ràng là ngủ trên giường sáng hôm sau lại thấy mình đang ở trong rừng cây hòe ngoài thôn, chuyện này không lớn, nhìn qua không thấy ảnh hưởng gì mấy, so với mấy chuyện kỳ quái động chút là giết người thấy máu thì chuyện này vẫn không là gì, nhưng đủ để người ta kinh hồn bạt vía.
Cứ như là treo trên đầu một thanh đao, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, nhưng mà nếu như lúc nào bạn cũng chờ đợi lo lắng, lâu dần sẽ biến thành gánh nặng trong lòng, áp lực khiến bạn không biết làm thế nào, nổi cáu vô cớ.
Sau đó đúng như mọi người dự liệu, lúc đó mọi chuyện quả nhiên không hề dừng lại, không lâu sau những đứa trẻ chơi thân với Ngụy Ninh đều xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, không phải ngã gãy chân thì cũng là bị đập vỡ đầu.
Ngay cả Ngụy Thời cũng không tránh được, có một buổi tối, lúc hắn ngủ thì mộng du đi tới bãi tha ma ngủ một đêm, rạng sáng này hôm sau mặt mẹ Ngụy Thời trắng bệch, gõ cửa từng nhà trong thôn Ngụy nói muốn tìm con, xuất động toàn bộ đàn ông trong thôn nguy, cuối cùng tìm được Ngụy Thời trong bãi tha ma, lúc đó hắn đang ôm một khối mộ bia ngủ say, thấy người trong thôn, hắn vẻ mặt ngây thơ, đến khi tỉnh táo lại thấy trên người đầy bùn ôm một khối mộ bia lập tức sợ đến mức hét ầm lên, đến khi về nhà sốt cao ba ngày mới đỡ, thế nhưng từ đó về sau trầm mê trong chuyện thần thần quỷ quỷ không thể tự kiềm chế.
Bạn bè bên cạnh Ngụy Ninh càng ngày càng ít.
Cha mẹ của những đứa bé kia thấy con mình và Ngụy Ninh đứng cùng nhau thì bằng bất kể lý do gì cũng lập tức đem con nhà mình về, tức giận đến mức suýt không nhịn được mà mắng chửi, thậm chí còn mang cả roi tới.
Người già trong thôn đều nói Ngụy Ninh tẩu tà rồi, ngày nào má Ngụy cũng ra ngoài cầu thần bái phật, tìm bà đồng vu hán có tiếng ở khắp mọi nơi, Ngụy Ninh cũng bị dọa toát mồ hôi, cả người gầy ruộc, cuối cùng là một người già thông thái nói: “Nếu không thì đem con đi chỗ khác thử đi? Có thể có tác dụng.”
Ngựa chết chữa thành ngựa sống, má Ngụy cũng chỉ có thể kiềm nén cảm giác lưu luyến, đưa Ngụy Ninh đến ở ký túc tại trường trung học ở trấn trên, một tháng mới về một lần, mỗi lần về cũng lại vội vàng đi, còn chưa ngồi ấm mông đã bị má Ngụy nhét vào xe đi lên trấn trên. Làm như vậy, dị trạng này quả nhiên dần biến mất.
Mà Ngụy Ninh từ đấy về sau cũng nảy sinh tâm lý sợ hãi khi bước vào thôn Ngụy.