Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 23 : Âm khí

Ngày đăng: 19:53 19/04/20


Sương mù màu trắng xám lạnh lẽo không biết từ đâu tuôn ra, nhìn thì có vẻ từ từ nhưng thực chất tốc độ lan tràn cực nhanh, sớm giăng kín phòng, hơn nữa ngày càng đậm, vươn tay ra là chạm tới một mảng ẩm ướt.



Ánh trăng từ trên nóc nhà xuyên qua mái ngói trong suốt chiếu vào, chiếu thẳng vào trên bàn thờ.



Rõ ràng sương mù dày đặc như vậy, khiến người ta còn không mở được mắt, cái gì cũng không nhìn thấy, lúc này, dưới ánh trăng lại nhìn thấy rõ mọi vật trong phòng, nhất là bài vị của Ngụy Tích đặt trên bàn thờ, bốn chữ “Ngụy Tích chi linh vị” trên bài vị màu đen còn tỏa ra mùi vị của máu.



Hô hấp Ngụy Ninh dồn dập, vừa mới vung ra một nắm gạo nếp, rơi đúng vào chỗ đám sương mù trắng xám kia, ngay lập tức biến thành màu đen rồi rơi thẳng xuống đất. gạo nếp hoàn toàn vô dụng, âm khí rất nặng, rất hung.



Ngụy Ninh chạy về phía cửa, ngón tay run rẩy muốn mở cửa chạy ra ngoài nhưng mặc kệ anh dùng sức thế nào, cửa cũng không nhúc nhích, chỉ có đám sương mù phía sau lưng lay động, dường như phát ra cả âm thanh.



Ngụy Ninh không dám xoay người nhìn xem chuyện gì xảy ra, ngón tay run rẩy, từ trong túi lấy ra một cái bật lửa, “tách tách”, anh bật mấy lần liền cũng không thể đánh ra lửa. Anh vứt chiếc bất lửa vô dụng xuống đất, ôm đầu, ngồi xổm trên mặt đất.



Trốn không thoát, trốn không thoát.



Nó nổi giận rồi — chưa bao giờ Ngụy Ninh lại có trực giác mạnh mẽ như thế này.



Hốt hoảng, Ngụy Ninh vô thức xoay người, một giọt mồ hôi rơi vào mắt làm con ngươi đau xót một trận, tầm mắt mơ hồ, ngón tay Ngụy Ninh run rẩy, gắng dùng sức xoa xoa mắt.



Ở nơi Ngụy Ninh không nhìn thấy, con ngươi của của anh phóng đại cứ như người sắp chết.



Đám sương mù trắng xám dày đặc kia lay động, quay cuồng, dần dần biến thành một hình người. Ngụy Ninh thẫn thờ nhìn một màn này, sợ đến mức hô hấp cũng quên mất, chỉ dựa vào bản năng mà lùi về phía sau, nhưng mà, anh vốn đã dựa lưng vào cửa, lùi nữa cũng chỉ có thể lùi về phía góc tường.



Lúc trước chỉ có thể cảm giác được có “thứ gì đó” tồn tại, mà hiện giờ, “thứ gì đó” trực tiếp xuất hiện trước mặt anh, Ngụy Ninh nhắm mắt, ôm đầu, mắt điếc tai ngơ, nhắm mắt không nhìn nó, mãi đến khi một thứ gì đó lạnh như băng đặt lên vai anh…




Nằm một lúc, cậu đứng dậy, đi đến bên bờ nước, dùng tay vốc nước sông lên rửa mặt, tới khi lau hết những chỗ bẩn trên mặt, lộ ra một gương mặt trắng nõn.



Sau đó, cậu đứng dậy, nghiêng ngả đi về phía bóng đêm, mục tiêu rõ ràng, cước bộ kiên định, không biết đi trong bao lâu, Ngụy Ninh vẫn luôn đi cạnh cậu cảm giác không đi nổi nữa, cậu rốt cục ngừng lại.



Trước mặt không phải một mảnh đen thuần, mà có rất nhiều bóng dáng mơ hồ, những cái bóng này rất lớn, phủ trên mặt đất cứ như mãnh thú rình mồi.



Thiếu niên bước về phía “mãnh thú”, Ngụy Ninh càng đi càng cảm thấy cái bóng khổng lồ kia rất quen thuộc, nhất là đường dưới chân, cứ hư là dựa vào bản nặng biết đi thế nào là dẫn thẳng tới đó.



Đi một chút, cậu thiếu niên dừng lại, dường như do dự, Ngụy Ninh đứng cạnh cậu, ngẩng đầu nhìn đám đông kia suy nghĩ một chút, thật quen mắt, anh nhịn không được bước về phía trước, đén khi tới gần hơn liền dung nhập vào trong đó. Ngụy Ninh hoảng sợ, nhanh chóng lùi về, may mắn, anh vừa lui về phía sau liền dứt ra được, nhưng mà lúc này cậu thiếu niên lại bước lên, cậu nhìn về một phía trực tiếp bước đến, Ngụy Ninh đi theo sát.



Trong bóng đêm, một ngọn đèn sáng lên.



Một người với gương mặt giống Ngụy Ninh như đúc, chỉ so với anh nhỏ hơn, “tiểu Ngụy Ninh” ngồi trước bàn học,đang làm bài tập, đứng phía sau là Ngụy Ninh và cậu thiếu niên kia. Cậu thiếu niên từ từ bước đến, ghé vào trên bàn học chăm chú nhìn “tiểu Ngụy Ninh”, “tiểu Ngụy Ninh” không biết gì, cúi đầu, vẻ mặt không kiên nhẫn mà viết viết trên giấy, sau đó, cậu thiếu niên vươn tay ra, mang theo nước ẩm ướt, miệng của cậu mở ra không phát ra tiếng.



“Anh A Ninh, cứu em…”



Ngọn đèn dầu phát ra tiếng “tách tách” nho nhỏ, dập tắt, một quyển sách từ trên bàn rơi xuống, rơi vào chân “tiểu Ngụy Ninh”, “tiểu Ngụy Ninh” sợ tới mức kêu to, cửa “phanh” một tiếng được mở ra, má Ngụy thời trẻ khẩn trương chạy vào.



“tiểu Ngụy Ninh” cái gì cũng chưa nhìn thấy, không nghe được tiếng cầu cứu của cậu thiếu niên, không nhìn thấy dòng nước mắt ướt đẫm mặt của cậu thiếu niên.



Chỉ có Ngụy Ninh đứng cạnh nhìn thấy, trên mặt anh cũng chảy xuống hai dòng nước mắt.