Dữ Quỷ Vi Thê
Chương 24 : Làm bậy
Ngày đăng: 19:53 19/04/20
Thật giống như đang xem phim, cảnh tượng đang diễn ra trước mắt này, bạn không thể ngăn cản, không thể can thiệp, chỉ có thể bị động nhìn mà thôi, loại cảm giác bất lực này thật sự rất khó chịu.
Ngụy Ninh bị hãm trong bóng tối, đi bên cạnh cậu thiếu niên này.
Anh vẫn luôn đi bên cạnh cậu, không biết bao nhiêu này rồi, ở trong bóng đêm này, đối với không gian và thời gian đã trở nên mơ hồ không rõ. Lúc bắt đầu, Ngụy Ninh còn có thể mơ hồ đoán được một chút, mà hiện tại, anh đã buông tha việc này.
Mỗi lần lặp lại cảnh tượng bi thảm mà cậu thiếu niên phải trải qua, Ngụy Ninh từ đau xót phẫn nộ giờ là tê liệt, khi anh một lần nữa nhìn những cái bóng trắng mang cậu thiếu niên dìm vào trong nước, mặt không đổi sắc, chỉ có thể thấy hầu kết dao động.
Mặc kệ là đối với cậu thiếu niên hay đối với những cái bóng trắng đó, Ngụy Ninh đều không chạm được rõ ràng.
Cậu thiếu niên này đối với Ngụy Ninh rất quen thuộc, nhưng mà vì quen thuộc nên đầu óc cứ như nguồn điện bị đóng, thiếu mất cái gì đó, dung lượng não đột nhiên bị cắt bớt, ký ức cũng bịt kín một tầng băng gạc, không, là căn bản không thể nhớ ra bất cứ thứ gì.
Cậu có cái cằm nhọn, gầy trơ xương, trên mặt trắng bệch không chút máu, ánh mắt u tối càng thêm vẻ sâu thẳm cùng khó lường. Biểu tình trên mặt dần biến mất, dù là lúc phải chịu tra tấn cũng cứng ngắc như quan tài, dường như cảm xúc đều cô đọng trong ánh mắt kia.
Ngụy Ninh đi theo cậu trong bóng tối mờ mịt, không lâu sau, Ngụy Ninh phát hiện, thật ra bóng tối này có biên giới.
Mà cậu thiếu niên dường như tìm mọi cách rời khỏi nó.
Mỗi khi bọn họ đến gần biên giới thì sương mù trong đêm sẽ quấn đến, âm khí như lưu toan, bao lân cơ thể bọn họ, xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, cốt tủy huyết mạch đau đớn khiến họ lăn lộn trên đất, đến khi ngất xỉu.
Ngụy Ninh đau đến mức toàn thân run rẩy, răng nanh va vào nhau, anh vươn tay muốn giữ lấy cậu thiếu niên đang chịu “thụ hình”, bàn tay lại xuyên qua cơ thể cậu, Ngụy Ninh nhìn tay mình, mặt không đổi sắc nhưng tay nắm chặt thành quyền.
Cậu cố gắng phản kháng lại đám sương mù dày đặc kia, mỗi lần đều mang thương tích đầy mình mà quay về, nhưng trong từ điển cậu dường như không có từ “bỏ cuộc”, cứng đầu không chịu buông tay, đến mức Ngụy Ninh muốn đập một trận.
Ngụy Ninh vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy sương mù dày đặc ngưng tụ thành một bóng dáng đứng trước mặt anh, chính mình nhìn, lúc này, Ngụy Ninh không hiểu vì sao lại không sợ hãi, ngược lại lá gan còn lớn, cùng với “cậu” hai mặt nhìn nhau.
Trong ánh mắt phức tạp còn vài phần thương tiếc mà anh cũng không phát hiện ra. Tuy rằng vừa từ giấc mộng kia tỉnh lại thì đã quên đi phần nào, nhưng loại tình cảm kích động này rõ ràng khắc trong đầu anh.
Ngụy Ninh liếm liếm môi khô khốc, khàn khàn nói: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Bóng dáng trắng xám kia giật giật, mặt đất lập tức hiện ra một khoảng đất trống, những hạt gạo nếp đã biến thành màu đen như bị cái gì kéo, bay tới, từ từ xếp thành vài chữ mơ hồ.
Trong lòng Ngụy Ninh lại mắng Ngụy Thời một trận, tên ngốc kia, còn thề son sắt nói là gạo nếp này là được gặt ngày trùng cửu gì đó, tuyệt chiêu để trừ tà trừ quỷ, đệt, hiện tại thành phấn viết trong tay quỷ rồi kìa.
“Để mẹ em yên, đừng trách bà ấy…” vài hạt gạo xếp thành chữ hiện ra trước mặt Ngụy Ninh, Ngụy Ninh vừa thấy lập tức lửa giận bốc lên, trong cơn tức giận cũng quên luôn sợ hãi, thốt ra câu: “Không trách bà ấy thì trách ai? Bạn của tôi nằm đấy sắp chết rồi, cậu muốn bênh cũng nên đúng mực!”
Trong phòng lập tức yên tĩnh đến cả cát rơi trên đất cũng nghe được tiếng, cứ như đang ở bãi tha ma, trong lòng Ngụy Ninh lại rùng mình một cái, xương cốt cũng run lẩy bẩy, anh hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình, ai bảo nhanh mồm nhanh miệng, cái tội nói lung tung.
Một lát sau, trên mặt đất lại có động tĩnh: “Có nguyên nhân thì có kết quả, làm bậy không được.” sau khi gạo nếp xếp thành những chữ này lập tức biến thành bột phấn, hòa vào sương mù dày đặc, nhìn như những hạt bụi đen đen.
Mà cùng lúc đó, đám sương mù cũng từ từ nhạt dần, từ từ tiêu tán.
Ngụy Ninh thấy cảnh này, trong lòng không biết tại sao lại có chút chua xót, anh há miệng thở dốc, muốn nói cái gì, tay động một cái, dường như muốn giơ lên, giơ ra, nhưng cuối cùng vẫn khắc chế, nắm thành một nắm.
Ngụy Ninh gục đầu xuống, tự nói với mình, nhân quỷ thù đồ.