Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 47 : Lấy mạng

Ngày đăng: 19:54 19/04/20


Người đàn ông trung niên kia vừa thấy Từ Lão Tam thì cứ như thấy cha thấy mẹ, bộ dáng nhiệt tình nịnh nọt, vừa bước ra đã nắm chặt tay Từ Lão Tam.



Khi nãy Từ Lão Tam ăn chân gà là bốc tay, Ngụy Ninh có thể khẳng định sau khi ăn xong ông ta không rửa tay, có lau vào quần hay không cũng không biết.



Nên khi người đàn ông kia nắm tay Từ Lão Tam, trong nháy mắt khuôn mặt méo xẹo, nhưng ngay sau đó lại tươi cười: “Ông xem, tôi ở đây chờ ông từ hôm qua đến giờ già cả người mà không dám rời đi phút nào, chỉ sợ ông đến tôi không có ở đây, ông lại không cho tôi cách liên lạc, may mà ông vẫn tới đây, lúc này ông nhất định phải giúp tôi.”



Từ Lão Tam bỏ tay khỏi tay người đàn ông kia, lau lau lên quần áo mình, giống như ghét hắn ta bẩn.



Ngụy Ninh đứng cạnh nhìn, nhịn cười đến méo mặt.



Người đàn ông trung niên có chút xấu hổ, sắc mặt tái mét, hiển nhiên lâu rồi không ai dám không nể mặt ông ta như vậy, nhưng mà bây giờ là hắn có việc nhờ người ta nên hắn vẫn xởi lởi: “Mời ông vào phòng làm việc của tôi nói chuyện tỉ mỉ hơn đi.”



Tất cả nhân viên đều đang ở đây bao gồm cả cô thư ký lúc đầu ra tiếp đón hai người, ai cũng ngóng cổ vểnh tai dõi mắt nhìn màn này, vẻ mặt hưng phấn, ống chủ bát quái kia nhất định có chuyện bát quái gì đó, đại biểu quần chúng vây xem nhiệt tình.



Từ Lão Tam mang theo Ngụy Ninh đi vào văn phòng của người đàn ông.



Văn phòng này nhìn qua không lớn, cũng không nằm ở nơi có địa thế đẹp, vật dụng trang hoàng bên trong cũng chỉ đạt tiêu chuẩn nhưng riêng phòng làm việc của người đàn ông trung niên này thì xa hoa đến cực điểm, chỉ riêng bàn làm việc bằng gỗ lim kia cũng đã rất xa xỉ rồi.



Những văn phòng của mấy ông chủ này thường đặt vài loại cây cảnh suối nước ở trên cửa sổ, coi như nước chảy xuống núi, cá chép hoa rồng, mang ý nghĩa tiền tài vào như nước, hơn nữa hướng đặt bàn làm việc cũng phải đặt ở hướng may mắn, cát ở phía nam thì bàn làm việc hướng nam, cái ở phía bắc thì bàn làm việc hướng bắc, ngoài ra còn có những điều khác trong phong thủy nữa, nhưng thứ này đều được chú ý.



Nhưng phòng làm việc của người đàn ông này lại ngược lại.



Vừa không có bồn cây không có suối nước, ngược lại trong góc phòng có một pho tượng đồng, đầu rồng thân báo, miệng ngậm bảo kiếm đang trợn mắt nhìn, hình dạng quái dị, dữ tợn đáng sợ, rõ ràng là một pho tượng Nhai Xế.



Nhai Xế là con thứ hai của rồng, trời sinh tính tình cương liệt, hiếu chiến, cổ ngữ có câu: “Nhất phạn chi đức tất thường, Nhai Xế chi oán tất báo.”*, ý nửa câu sau là dù có một chút xíu ân oán cũng phải trả thù, nói người này lòng dạ hẹp hòi, không có phong thái vương tử.



Đặt món đồ này trong phòng, tà khí và sát khí quá nặng, người bình thường sẽ không làm vậy, trừ khi là cố tình muốn phá phong thủy, còn chưa nói tới bàn làm việc trong văn phòng này đặt ở hướng xấu, vậy mà không sợ phạm húy kiêng kị.



Từ Lão Tam đi đi lại lại trong phòng, nhìn đi nhìn lại, người đàn ông trung niên bên cạnh mang vẻ mặt khẩn trương mà nhìn y, đại khái vì muốn làm dịu bầu không khí nên quay đầu lại nói chuyện với Ngụy Ninh: “Cậu là đồ đệ của Từ sư phụ sao? Chưa thấy bao giờ, đúng là tuổi trẻ tài cao, tôi họ La, La Thế Văn, là lão bản của công ty bất động sản này, rất vui được gặp cậu.” Hắn ta tươi cười vươn tay về phía Ngụy Ninh.



Ngụy Ninh đành phải bắt tay ông ta.



Đây chính là ông chủ của công ty mình định tới phỏng vấn sao? Ngụy Ninh nhìn ông ta một lượt, cảm giác có loại ông chủ này thì mình có phỏng vấn thành công hay không dựa hết vào may mắn, anh ngoài cười mà trong không cười. “Không phải không phải, tôi không phải đệ tử của Từ sư phụ, cùng lắm coi như tiểu bối của ông ấy thôi.”




Ngụy Ninh bị ông mắng không còn gì để nói, trái lo phải nghĩ cũng không nghĩ ra mình đã nói gì không phải.



Từ Lão Tam mang Ngụy Ninh về khu 14 trong khu dân cư Vạn Giai. “Việc này không đơn giản như vậy, lời La Thế Văn nói không hoàn toàn là nói thật, hắn cũng không nói hết về người đã chỉ điểm cho hắn.” Nói xong, ông khoát tay, vẻ mặt không kiên nhẫn mà chỉ vào cửa. “Sao cậu còn chưa quay về, đi theo ta làm gì? Lúc nào ta muốn gặp cậu sẽ tự tìm cậu, về đi, về đi.”



Đúng là qua sông đoạn cầu, một phút cũng không chờ.



Nhưng mà Ngụy Ninh bôn ba cả ngày, cũng thấy mệt mỏi, anh chào Từ Lão Tam một câu rồi rời đi.



Khu Vạn Giai, bên cạnh là tòa cao ốc Phú Dân, hai luồng khí đen bao quanh tràn ngập, che kín hơn phân nửa, quanh tòa nhà đều có một tầng khí đen mông lung. Nhìn từ xa hơi thấy ghê người, có chút đáng sợ.



Ngụy Ninh mới nhìn thoáng qua đã thấy mí mắt phải giật liên hồi, anh đưa tay giữ chặt, không phải lại xảy ra chuyện gì chứ. Anh không quay đầu lại mà nhảy lên xe bus, tìm chỗ ngồi xuống, tháo ca-vat ra đút vào túi áo trong, hít một ngụm khí dài, chỗ nghẹn trong ngực cuối cùng cũng nhẹ đi không ít.



Đến dưới nhà mình, Ngụy Ninh liền phát hiện trong nhà có ánh đèn.



Trong lòng căng thẳng, cái đệt, chẳng lẽ có trộm? Trộm bây giờ cũng quá kiêu ngạo rồi? Lại nói nhà anh thì có gì mà trộm chứ? Tuy không đến mức nghèo rớt mồng tơi thế nhưng cũng không tính là khá giả, chỉ có mấy món đồ điện cũ cũng đáng để họ phí công phí sức vậy sao?



Ngụy Ninh ba bước như hai chạy vội lên lầu, không kịp thở, tay còn run rẩy lấy chìa khóa ra mở cửa, kết quả chìa khóa còn chưa cắm vào ổ cửa đã được mở ra từ bên trong, “Ngụy Tích” đứng ở cửa, vẻ mặt tươi cười nhìn anh. “Về rồi.”



Ngụy Ninh chỉ ngây ngốc nhìn vẻ mặt thoải mái tự tại của cậu, so với chủ nhà như anh thì cậu còn giống chủ nhà hơn.



“Ngụy Tích” nhận túi xách của anh, tiện tay còn giúp anh cởi áo khoác, vừa bị dọa Ngụy Ninh lập tức lùi lại ba bước, đẩy tay “Ngụy Tích” ra, cứ như mèo bị giẫm vào đuôi mà kêu lên. “Để anh tự làm.” Có điều giọng nói ngoài mạnh trong yếu, “Ngụy Tích” thu tay về, đứng bên cạnh nhìn anh cởi quần áo, chờ anh cởi xong thì nhận lấy treo lên giá.



Trong phòng tràn ngập không khí ấm áp, màn được giặt sạch lộ ra màu xanh da trời nguyên bản, càng không nói tới những chỗ khác cũng được quét tước sạch sẽ.



Trên bàn cơm có đồ ăn nóng hổi, dường như tính đúng thời gian làm xong để đợi anh về.



Cảnh trước mắt khiến Ngụy Ninh cảm giác như mình đang nằm mơ, đây chính là cuộc sống sau hôn nhân anh vẫn muốn có, giờ có được dưới tình huống quỷ dị này, hoàn toàn không phải do vợ mà do một quỷ nam làm cho anh, Ngụy Ninh như du hồn bị “Ngụy Tích” đẩy đến bàn cơm, ngồi xuống, tay bị “Ngụy Tích” đặt vào một đôi đũa, cơm cũng đặt sẵn trên tay anh.



Loại săn sóc cẩn thận này khiến lông mao trên người Ngụy Ninh dựng ngược hết cả.



* – Một bữa cơm cũng được đền đáp, một cái lườm cũng phải trả thù