Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 48 : Lời thề

Ngày đăng: 19:54 19/04/20


Biểu tình Ngụy Ninh có chút cứng ngắc mà ngồi xuống bàn cơm, nhìn đồ ăn trước mặt, ký ức về bát cháo đen sì vẫn còn mới mẻ, anh không phải thần nông có thần kinh kiên cường dẻo dai đi nếm thức ăn xem có độc hay không.



Nhưng mà, ngồi đối diện anh là con quỷ cười tươi khả ái nhìn anh.



Vì trong phòng có sự tồn tại của quỷ nên điều hòa đã thành vật trang trí, nhiệt độ mát lạnh từ từ tản ra khiến lòng Ngụy Ninh run một cái, thiếu chút nữa đánh rơi đũa xuống đất, anh vẫn chưa quen với việc về nhà – nơi vốn dĩ thuộc địa bàn của mình, có thể cho mình cảm giác yên bình sau một ngày mệt mỏi – liền đối diện ngay với một con quỷ.



Dưới tình huống thế này, rốt cục anh có nên động đũa hay không đây?



Ngụy Ninh liếc mắt nhìn con quỷ đối diện, thở dài trong lòng, cầm đũa hướng về phía đồ ăn, hình như là trứng gà rán, món này không cần kỹ xảo gì, gắp một miếng đưa vào miệng, nhai cũng không dám nhai cứ như vậy nuốt luôn.



Mãi đến khi nuốt xuống rồi, Ngụy Ninh mới phát giác hương vị không kỳ quái như hồi sáng.



Thế là Ngụy Ninh lại liều mạng gắp một đũa nữa, lúc này không nuốt thẳng xuống mà nhai nhai, hương vị cư nhiên không tồi, tuy rằng cho hơi nhiều muối, tay nghề chưa tốt nhưng ít nhất cũng ăn được.



Ngụy Ninh thấy “Ngụy Tích” đang trộm nhìn mình, lập tức cúi đầu không nói một lời mà ăn hết cơm, ăn xong, vốn định mang bát đũa đi rửa, anh chưa kịp hành động thì “Ngụy Tích” đã lấy bát đũa trong tay anh.



Ngụy Ninh nghĩ nghĩ, rồi lại nhìn “Ngụy Tích” thuần thục dọn dẹp.



Không thể không nói, nhìn cậu làm những việc này rất có cảm giác phí của trời, một người xinh đẹp như vậy, so với những “thần tượng” bên ngoài còn xuất sắc hơn biết bao nhiêu, thả ra ngoài là có thể hấp dẫn cả đống đàn ông, thế mà lại ở nhà làm việc nhà.


Ngụy Ninh sợ hãi ngồi cạnh, lúc đầu, đến hô hấp cũng không dám thở mạnh, một lúc sau anh mới từ từ bình tĩnh lại, có thể lãnh tĩnh mà tự hỏi, lời “Ngụy Tích” nói là thật, cậu ấy thật sự coi mình thành vợ cậu ấy, sự thật tàn khốc cứ như vậy đặt trước mặt Ngụy Ninh.



Vì thế, anh có chút không biết làm sao mà nhìn chằm chằm màn hình TV, sau đó, anh cố sức đứng trên đôi chân mềm nhũn, nói với không khí một câu. “Anh đi ngủ.”



“Ngụy Tích” đang ngồi trên ghế salon xem TV quay ra gọi anh. “Sáng mai anh muốn ăn gì?”



Vẻ mặt Ngụy Ninh mờ mịt nhìn cậu, trả lời một câu. “Hả?”



Vừa rồi còn nổi giận giống như muốn ăn thịt anh, hiện tại lại quan tâm sáng mai anh muốn ăn gì, tương phản quá lớn, người bình thường không tiếp thụ nổi, Ngụy Ninh cảm thấy “Ngụy Tích” cứ như tắc kè hoa, con gái cũng không biến hóa nhanh như cậu.



“Ngụy Tích” rất có kiên nhẫn mà lặp lại một lần nữa, “Sáng mai anh muốn ăn gì, em làm cho anh ăn.”



Ngụy Ninh biết là mình nhất định phải trả lời, nên anh thuận miệng nói: “Anh muốn ăn sủi cảo chiên.”



Nói xong thì đi về phòng của mình, nằm lên giường liền nhắm mắt lại, một chút buồn ngủ cũng không có, tâm tình vẫn luôn đè ép trong lòng toàn bộ bạo phát ra, Ngụy Ninh quyết định, ngày mai phải hỏi Từ Lão Tam về “mễ chú” mà Ngụy Thời nhắc tới, đồng thời hỏi Từ Lão Tam một chút xem có biện pháp nào để Ngụy Tích buông chấp niệm “anh nhất định phải là vợ của em” đi hay không.



Mang theo gánh nặng tâm lý này, Ngụy Ninh cứ vậy chìm vào giấc ngủ.



Chờ anh ngủ rồi, “Ngụy Tích” mới đẩy cửa phòng ngủ ra, đứng ở trước cửa, nhìn người nằm trên giường, Ngụy Ninh chỉ để lộ ra một cái trán, khóe miệng cậu nhếch lên tạo thành một nụ cười không rõ ý. Nụ cười băng lãnh kia khiến người nhìn không rét mà run.