Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 50 : Quỷ khóc

Ngày đăng: 19:54 19/04/20


Ngụy Ninh sống qua hai ngày yên ổn.



Mỗi ngày anh đều ra khỏi nhà sớm, đến những nơi đông người ngồi đợi, không gặp chuyện gì đặc biệt kỳ quái, ngẫu nhiên gặp một hai con quỷ cũng là thấy biến mà không sợ, anh dùng biện pháp mà Ngụy Thời dạy và mấy lá bùa lấy từ chỗ Từ lão tam, nhiều lần thoát thân trong cơn nguy hiểm.



Loại sinh hoạt kích thích này khiến Ngụy Ninh không chịu nổi, nếu cứ tiếp tục thế này, thần kinh căng thẳng có ngày phát điên.



Ngụy Ninh luôn đợi tin của Từ lão tam, Từ lão tam nói sẽ chủ động liên lạc với anh, nhưng Ngụy Ninh không kịp đợi, ở ngoài lúc gặp quỷ lập tức gọi cho số điện thoại kia, nhưng vẫn luôn trong trạng thái tắt máy, anh cũng lấy hết gan đến khu dân cư Vạn giai tìm Từ lão tam, cửa phòng căn bản không hề đóng cứ mở toang hoang, bên trong chẳng thấy bóng dáng ai, chỉ thấy cả phòng toàn là lá bùa.



Gió thổi qua, lá bùa trong phòng lại loẹt xoẹt loẹt xoẹt, khiến người khác sợ tới mức chân đứng không vững.



Ngụy Ninh thấy vậy, cảm giác túi gấm trên ngực tự tỏa ra một cỗ âm khí, anh quay người bước đi, rất nhanh đã đi xuống lầu, chạy ra khu dân cư Vạn Giai, từ bên ngoài nhìn vào, cỗ khí đen bao quanh khu dân cư và tòa cao ốc ngày càng đậm, còn lan cả ra xung quanh, trong lòng Ngụy Ninh rét run, âm thầm thề, trừ phi có chuyện quan trọng nếu không tuyệt không bước vào chỗ này nửa bước.



Tốt nhất đừng tùy tiện thề, không lâu sau, Ngụy Ninh tự mình nghiệm chứng câu nói này.



Anh ngồi xe quay về, trên lưng vẫn còn cảm giác lạnh lẽo, không biết không biết gió ở đâu thổi đến cứ quanh quẩn bên lỗ tai anh, trên người Ngụy Ninh nổi từng tầng từng tầng da gà, một người chỉnh lại điều hòa trên xe bus, người khác ngại nóng, anh thì lạnh đến rét run.



Gặp quỷ nhiều rồi cũng phải đúc rút ra ít kinh nghiệm, Ngụy Ninh biết chính mình lại bị quỷ bám theo.



Trong lòng Ngụy Ninh chửi má nó, cái đệt, toàn bộ thành phố B nhiều người như vậy, sao lại có mỗi anh gọi quỷ, mấy con quỷ đó cứ thấy anh như quỷ chết đói thấy miếng thịt thơm, cứ vậy mà bám theo, cắt cũng không cắt được, ngồi cạnh Ngụy Ninh chính là một em gái trẻ tuổi, cũng bắt đầu run theo Ngụy Ninh, miệng theo bản năng nói: “Sao tự dưng lạnh vậy.”



Ngụy Ninh ở bên cạnh không biết sao, cũng không thể nói cạnh cô có quỷ, nếu không bị dọa cho xỉu thì bị chê cười.



May mắn bây giờ vẫn là ban ngày, những con quỷ đó sẽ bị áp chế một chút, Ngụy Ninh xuống xe, không quay đầu mà chạy thẳng về nhà, đi đi, chân càng lúc càng nhanh, chạy được một lúc, không đợi anh về đến nhà, lúc đi qua đoạn ngã tư nhiều cây vắng người, chuyện lạ cuối cùng cũng xảy ra.



Ngã tư này nối thẳng tới tòa nhà của Ngụy Ninh, bình thường anh vẫn đi đường này, chỉ cần đi hai ba phút là tới nhà, cùng lắm là năm sáu phút, thế mà hôm nay cứ đi, đi mãi, đi đến mười mấy phút trên ngã tư mà vẫn chưa tới cuối đường, trong lòng Ngụy Ninh biết mình lại gặp quỷ chặn tường rồi.



Ban ngày mà cũng gặp quỷ chặn tường, không biết là do vận anh quá đen hay do quỷ quá mạnh nữa.



Ngụy Ninh không đi, anh dừng lại, xung quanh yên tĩnh, không có âm thanh của con người, cũng không có bất luận âm thanh gì khác, ngã tư đường này tuy không náo nhiệt nhưng bình thường vẫn có người qua lại, lúc này lại hoàn toàn không có chút nhân khí.


“Ngụy Tích” nói, Ngụy Ninh căn bản không nghe vào, muốn anh dựa vào người khác, đặc biệt là một con quỷ đẻ sống qua ngày, chuyện này dù thế nào anh cũng không làm được, nên anh không nói thêm lời nào, tiếp tục xem TV, “Ngụy Tích” ở cạnh nhìn anh một lát, đột nhiên cứ như vậy biến mất trong không khí.



Ngụy Ninh kinh ngạc nhìn, chẳng lẽ vừa rồi không đồng ý nên cậu giận rồi? Nhưng mà lúc này có biến mất Ngụy Ninh cũng không lo lắng, chờ cậu hoàn sinh khí sẽ quay lại, trước đó, Ngụy Ninh cũng có thể thanh tịnh trong chốc lát, anh tắt TV, định quay về phòng ngủ.



Ngày hôm sau, quả nhiên “Ngụy Tích” đúng hẹn lại xuất hiện, Ngụy Ninh nhìn sắc mặt cậu vẫn bình thường, không có gì khác lạ, cảm thấy con quỷ trước mắt càng ngày càng sâu sắc, chuyện đã làm có tức giận cũng chớp mắt rồi bỏ qua, chính mình lăn lộn trong xã hội nhiều năm như thế còn không tu được công lực này, trong lòng Ngụy Ninh ngứa ngáy, nghi thần nghi quỷ mà cảm thấy “Ngụy Tích” đang tính kế mình.



Anh đến chỗ Từ lão tam cung cấp địa chỉ, cũng chính là một nơi trong khu dân cư Vạn Giai, chỗ bọn họ hẹn không phải phòng Từ lão tam thuê mà là một cửa hàng ở đối diện khu dân cư.



Ngụy Ninh tìm được cửa hàng, vừa đi vào liền nhìn thấy Từ lão tam và ông chủ đang nói xấu, râu mép vểnh lê, trong tay còn không ngừng bóc lạc bỏ vào miệng, thấy Ngụy Ninh vội bảo. “Lại đây lại đây, đây là ông chủ Lý, vừa rồi ta vừa nói chuyện với ông một lát, nói cho hắn biết nên làm thế nào để việc làm ăn tốt hơn, ông chủ Lý nói muốn mời ta ăn cơm, tiện gọi cậu đi.



Ngụy Ninh bắt tay ông chủ Lý, ông chủ Lý và Từ lão tam còn nói vài câu nữa, xem ra bọn họ phải bàn chuyện xong mới đi.



“Ông gọi tôi đến chỉ để ăn cơm?” Ngụy Ninh hỏi Từ lão tam.



Từ lão tam trừng mắt. “Gọi cậu tới ăn là để mắt cậu, cậu còn bày đặt làm dáng, ngồi xuống ngồi xuống, ăn gì đo đi, chờ chút, chúng ta sẽ thấy được chuyện lạ.”



Ngụy Ninh bị ông ta nói đến không còn cách nào, không nói nhiều, trực tiếp ngồi xuống, rót cho mình một chén rượu, sau đó ăn lạc với thịt trâu, hai người ông chén tôi chén, từ từ ăn uống mà tiêu tốn một đoạn thời gian.



Ngụy Ninh kể cho Từ lão tam nghe chuyện gặp ông chủ mập mạp, vẻ mặt tl không ra dự kiến. “Việc này tôi sớm đoán được, anh cưới có cậu vừa về thành phố B đã bị oan hồn bám theo, nó không có cách tới tìm La Thế Văn cũng chỉ tìm cậu, lại nói tiếp là do cậu lỗi thời, ai bảo cậu và ông chủ mập có giao tình như vậy.”



Trong đầu Ngụy Ninh buồn bực, uống thêm một hớp rượu. “Sao lại không có cách tới tìm La Thế Văn, không phải lúc nào cũng ở cạnh hắn sao, ngày đó tới văn phòng tôi còn thấy.



Từ lão tam cười hắc hắc. “Cậu thì biết cái gì, nếu thực sự có cách, theo lâu như vậy, La Thế Văn còn có thể vui vẻ như thế sao?



Ngụy Ninh tưởng tượng, cũng đúng, oan hồn lấy mạng vốn chỉ trong tích tắc, để lâu như vậy là không bình thường, nên anh hỏi Từ lão tam. “Vậy rốt cuộc là có chuyện gì, chẳng lẽ Từ Lão Tam có cao nhân che chở?



Từ lão tam lắc đầu. “Phải, mà cũng không phải, cậu chờ chút sẽ biết.



Hai người chơi ở khu giải trí, rốt cục đợi đến lúc bầu trời tối đen, sau đó Từ lão tam kéo theo Ngụy Ninh trộm chui vào khu dân cư Vạn Giai, mai phục dưới lầu mười bốn.