Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 51 : Sát trận

Ngày đăng: 19:54 19/04/20


Lại nói tiếp cũng kỳ quái, khu dân cư Vạn Giai này rõ ràng bị một cỗ khí đen bao phủ, nhưng lại không nhìn thấy thứ gì không sạch sẽ, ít nhất Ngụy Ninh ra vào mấy lần chưa từng nhìn thấy quỷ, nhưng mà, cho dù thật sự chưa nhìn thấy gì không sạch sẽ thì mỗi khi tới gần khu dân cư này mặt Ngụy Ninh vẫn trắng bệch, cả người toát mồ hôi lạnh, trong lòng căng thẳng.



Khu dân cư Vạn Giai cho anh cảm giác áp bách vô cùng lớn, thật giống như ở trong một tòa nhà đổ vỡ hơn nửa, sắp sửa nửa còn lại cũng sụp nốt, cảm giác này quả thực không từ nào diễn tả được.



Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Ngụy Ninh cũng biết mặc dù giờ thể chất của mình gọi quỷ, nhưng đồng thời, cũng nhờ vậy càng dễ dàng thấy được những biến hóa quanh mình, khu dân cư này như một ngọn núi lửa, có thể tránh thì nên tránh xa một chút. Nhưng mà, hiện tại anh lại ở ngay nơi cho anh cảm giác nguy hiểm cực độ, cỗ khí đen kia đã nồng đậm như sương mù anh từng thấy trong thôn Ngụy.



Tim Ngụy Ninh đập bịch bịch, anh cứng ngắc quay đầu, nhìn Từ Lão Tam đang ngồi xổm bên cạnh mình, run rẩy nói: “Từ sư phụ, còn phải ở đây bao lâu nữa, tôi sợ tôi chịu không nổi, chỗ này rất tà…”



Từ Lão Tam không nhìn anh một cái, ánh mắt vẫn dõi về hướng cánh cửa của khu mười bốn, không quay đầu lại mà thấp giọng nói: “Cậu gấp cái gì, đường đường là một người đàn ông, lá gan lại nhỏ đến bất ngờ, có ta ở đây thì cậu sợ cái gì chứ, a, không được.”



Ông ta đột nhiên “A” lên một tiếng, rốt cục cũng quay đầu lại liếc nhìn Ngụy Ninh mồ hôi chảy toàn thân tới mức sắp ngất xỉu, vội lấy một cái hộp trong túi, mở hộp, dùng ngón tay ngoáy trong đó một chút rồi vẽ lên lưng Ngụy Ninh một đạo phù. “Ta quên mất hiện tại thể chất cậu không tốt, lại có quan hệ với chuyện này, khó trách cỗ oán khí này cứ nhắm thẳng vào người cậu…”



Ngụy Ninh thấy đó là một hộp chu sa.



Sau khi trên lưng được vẽ một đạo phù, Ngụy Ninh thấy thoải mái hơn không ít, y phục trên người sớm đã bị mồ hôi làm ướt đẫm, buổi tối gió thổi qua, quần áo ướt dính sát vào người cứ như không mặc quần áo, lạnh lẽo, Ngụy Ninh nhịn không được giật giật chân.



Gió ở đây với gió bên ngoài không giống nhau, dường như muốn chui vào trong xương cốt người ta, lạnh đến cực điểm, còn gió ở bên ngoài là nhiệt phong, cho dù là đêm khuya cũng chỉ khiến người ta thấy mát mẻ chứ không phải rét run.



Đèn đường xung quanh dần sáng lên, chỉ có khu mười bốn vẫn tối đen, không chút ánh sáng.



Màn quỷ dị này khiến lòng người sợ hãi, kỳ thật số gia đình ở trong khu dân cư Vạn Giai vốn đã không nhiều lắm, Ngụy Ninh cảm thấy nếu chính mình ở nơi này, nhìn cảnh tượng quỷ dị này chỉ sợ cũng sớm bất chấp tất cả mà rời khỏi đây, anh quên mình từng là một người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, nếu trước kia gặp chuyện này, cùng lắm là cười ha ha hai tiếng, sau đó chắc chắn sẽ ở lại, thề muốn chứng minh những lời nói đó là vô căn cứ vớ vẩn.



Ngụy Ninh không nhịn được lại xê dịch cơ thể lần nữa, liền bị Từ Lão Tam vỗ nhẹ một cái: “Đừng động.”



Ngụy Ninh đành phải ngồi xổm sau bụi cây không nhúc nhích, nói cũng lạ, theo lý mà nói thì bây giờ là mùa hè, có thể có cái gì không nhiều nhưng muỗi, sâu bọ thì đặc biệt nhiều, nhất là trong bụi cỏ, nhưng Ngụy Ninh ngồi lâu như vậy không bị một con nào đốt, anh còn chuẩn bị sẵn thuốc xịt muỗi rồi, kết quả là không công.



Xem ra đến bọn muỗi cũng biết khu dân cư này không ở được, trong lòng Ngụy Ninh cảm khái.



Thời gian chầm chậm trôi, đã đến đêm khuya, Ngụy Ninh ngẩng đầu nhìn lướt qua không trung, trên trời đầy sao sáng, ánh trăng lấp ló sau những tầng mây di động, chỉ có khu dân cư Vạn Giai và cao ốc Phú Dân bị khí đen bao phủ, hơn nữa thời gian trôi đi, cỗ khí đen này ngày càng đậm lên, diện tích bao phủ cũng lớn hơn.




Ngụy Ninh nghe vậy, xem ra ban ngày vẫn tiếp tục, may mắn là không phải đi làm, nói cách khác, giờ làm gì cũng được, anh nhớ đến còn có một tên quỷ ở nhà – “Ngụy tích”, có cần gọi điện về nhà báo một tiếng không? Theo lý mà nói thì không cần, nhưng Ngụy Ninh vẫn cảm thấy chính mình làm vậy có chút không tốt.



Dù sao, mấy hôm nay về nhà, “Ngụy Tích” vẫn luôn đứng trước cửa chờ anh.



Nghĩ đến đây, Ngụy Ninh lấy di động ra, gọi về số nhà, chuông điện thoại vang lên vài tiếng Ngụy Ninh mới ý thức được, một con quỷ sao biết nghe điện thoại, anh thật ngu ngốc, đến chuyện này cũng quên, đang muốn cúp điện thoại thì đầu kia đã có người bắt máy.



Từng tiếng “tít tít” từ trong di động truyền tới, so với chuông chờ không khác lắm, Ngụy Ninh cảm giác như “Ngụy Tích” ở ngay đầu dây bên kia, anh nhịn không được ho khan một tiếng, sợ làm Từ Lão Tam thức giấc, che miệng nói nhỏ hết mức: “A, A Tích….”



Đầu dây bên kia phát ra một tràng “tít tít” mãnh liệt, Ngụy Ninh biết, đây đại khái là “Ngụy Tích” đang trả lời, trong lòng anh hơi nao núng, vẫn cảm thấy tình huống này quá quỷ dị, vội vàng nói một câu: “Anh, hôm nay anh không về.” Liền cúp điện thoại.



Từ Lão Tam nằm bên cạnh như đã ngủ lại trở mình một cái, làm Ngụy Ninh sợ đến mức vội vã cất điện thoại, anh nằm trên hai cái bàn dài ghép lại thành giường, lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, giường này rất cứng, hơn nữa chuyện gặp tối nay cũng quá ly kì, tinh thần vẫn bị vây trong trạng thái hưng phấn cực độ không bình tĩnh lại được, xem ra, đêm nay mất ngủ.



Nghĩ là nghĩ vậy, không lâu sau Ngụy Ninh vẫn chậm rãi đi vào giấc ngủ.



Gần đây đều như vậy, anh đặc biệt dễ ngủ, dù hưng phấn thế nào chỉ cần nằm trên giường, không được bao lâu sẽ ngr, hoàn toàn không bị trạng thái mất ngủ như nhiều người trong xã hội hiện đại mắc phải, cho dù ban ngày đã gặp nhiều kích thích và kinh hách, điều này cũng là một trong những nguyên nhân khiến tinh thần anh sớm hỏng mất, đợi Ngụy Ninh ngủ không lâu, Từ Lão Tam vốn đã ngủ lại ngồi dậy, nói về phía Ngụy Ninh.



“Đến rồi thì đi ra đi.”



Vừa dứt lời, một cỗ sương mù xám trắng từ từ xuất hiện trên mặt đất, dần dần ngưng tụ thành thực thể, đứng bên cạnh Ngụy Ninh, “Ngụy Tích” xuất hiện trên mặt đất, thân ảnh của cậu ban đầu mông lung, oánh nhuận như trân châu, dần dần mới trở lên rõ ràng, Từ Lão Tam thấy màn này dường như không bất ngờ, “Ngụy Tích” chẳng liếc mắt nhìn ông một cái, vừa xuất hiện, ánh mắt chỉ nhìn về Ngụy Ninh đang an ổn ngủ trên bàn gỗ.



“Ngụy Tích” vươn bày tay trắng nõn thon dài, chạm vào Ngụy Ninh đang ngủ say, theo động tác của cậu, mày Ngụy Ninh nhíu lại, cơ thể “Ngụy Tích” trong bóng đêm thấy rất rõ ràng, đến gần Ngụy Ninh một chút, vẫn chăm chú nhìn, tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên trong phòng.



“Nếu cậu ta không gọi cuộc điện thoại này, cậu hẳn sẽ không tới phải không?” Từ Lão Tam sờ râu mép nói.



Nghe thấy lời ông, “Ngụy Tích” rốt cục cũng dời ánh mắt đặt trên người Ngụy Ninh chuyển sang Từ Lão Tam, nhưng mà bàn tay đặt trên người Ngụy Ninh vẫn không dời, cậu nhìn Từ Lão Tam, dường như muốn nhìn kỹ ông, ánh mắt băn khoăn, đánh giá, cân nhắc phân lượng và thực lực của Từ Lão Tam, qua vài giây, có lẽ là chưa tới, “Ngụy Tích” thu hồi ánh mắt, một âm thanh vang lên trong phòng, trống rỗng…



“Ông muốn cái gì?”