Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 57 : Trở về

Ngày đăng: 19:54 19/04/20


Ông chủ Lý an tĩnh ngồi ở bên kia, nhìn Ngụy Ninh, dùng âm thanh cứng ngắc trả lời: “Đúng vậy.”



Ngụy Ninh nghe xong trong lòng có một cảm giác không thể nói rõ, thì ra không phải ông chủ Lý thật nhiệt tình mà do “Ngụy Tích” vẫn luôn giúp đỡ anh, nhưng mà, Ngụy Ninh quay đầu lại cảm thấy có chút sợ hãi, “Ngụy Tích” cứ như vậy chiếm cứ cơ thể của ông chủ Lý, vậy ông chủ Lý đâu?



Lúc này, khí đen từng bao phủ bầu trời đã tiêu tán không còn. Phía chân trời vang lên từng đợt sấm, tia chớp cắt qua trời đêm như bầu trời đang giương nanh múa vuốt, trời nổi giận vạn vật đều run rẩy.



Trong phòng tối đến mức giơ tay không thấy năm ngón, chỉ có khi chớp lóe lên mới thấy rõ ràng, Ngụy Ninh nhìn sắc mặt ông chủ Lý tái nhợt như người chết, đôi mắt lại sáng kinh người, nhìn hắn xong cơ thể như bị kim châm.



Từ lão tam vẫn nằm trên mặt đất không nhúc nhích, không biết bao giờ mới tỉnh, dưới tình huống như vậy Ngụy Ninh cũng không dám di chuyển ông lung tung, chỉ có thể chờ ở đây, anh có chút nôn nóng mà đi đi lại lại, đi vài bước lại liếc nhìn ông chủ Lý.



Cuối cùng, anh nhịn không được mà mở miệng. “Từ nay trở đi cậu cứ thế này mãi?”



“Ngụy Tích” nhấc chân, đi về phía Ngụy Ninh, một tia chớp đánh xuống cắt ngang bầu trời, nháy mắt ánh sáng chiếu khắp phòng, Ngụy Ninh bị tiếng nổ này làm giật mình, lại thấy “Ngụy Tích” cứ như vậy vô thanh vô tức đi đến trước mặt mình càng hết hồn hơn.



“Anh thích em như thế này?”. “Ngụy Tích” vươn tay tóm lấy bả vai Ngụy Ninh.



Ngụy Ninh nhân cơ hội trốn nhưng trốn không được, đừng nhìn động tác của “Ngụy Tích” cứng đờ không linh hoạt, trên thực tế tốc độ cực nhanh, vai Ngụy Ninh bị tóm lấy, ngón tay bấm sâu vào thịt đau đến mức nhe răng trợn mắt: “Ao… shhh…. Buông tay, buông tay, vai sắp lìa luôn, cậu dùng nhiều sức thế làm gì.”



“Ngụy Tích” vội buông anh ra, dường như giải thích. “Tại, tại em chưa quen.”



Ngụy Ninh xoa xoa chỗ vai bị bóp, nghe cậu nói như vậy cũng không so đo nữa, theo ý của “Ngụy Tích” thì cậu không quen với cơ thể này nên lúc ra tay độ mạnh yếu chưa kiểm soát được. “Dáng vẻ này của cậu đúng là nhìn không quen.”



Dáng vẻ trước kia, dù là quỷ nhưng xét về diện mạo so với ông chủ Lý thì không biết tốt hơn bao nhiêu, Ngụy Ninh nhìn gương mặt kia quen rồi, đột nhiên đổi sang gương mặt này, chênh lệch quá lớn, tâm lý chưa kịp điều chỉnh.



“Anh không thích?”. “Ngụy Tích” lại hỏi một câu.




Từ lão tam khà khà cười hai tiếng: “Tiệc rượu tốt như vậy, không ăn không phải lãng phí sao? Lại nói, La Thế Văn còn phải trả ta một khoản tiền nữa, đó là quy củ, tên nhát gán kia không dám không tuân thủ.”



Khóe miệng Ngụy Ninh giật giật, không nghĩ đến giờ mà Từ lão tam vẫn không quên moi tiền của La Thế Văn, anh nhịn không được nói: “Ông không giúp hắn ta tử tế, phá cửu cửu quy nhất sát trận mà hắn ta dùng để bảo vệ mạng, không biết La Thế Văn sẽ làm ra chuyện gì, vậy mà ông còn đi đòi tiền hắn…”



Từ lão tam trừng mắt nhìn Ngụy Ninh một cái: “Trẻ con không dạy nổi, gỗ mục không khắc nổi, nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đối nghịch với cái gì cũng được nhưng đừng đối nghịch với tiền, hơn nữa, chuyên này ta không làm tử tế chỗ nào? La Thế Văn muốn bắt cả nhà quỷ mập mạp lại chẳng lẽ ta không làm? Ta lấy tiền, đó là chuyện kinh thiên địa nghĩa, không phải áy náy trong lòng.”



Ngụy Ninh nghe thế ánh mắt có chút suy tư, thì ra còn có đạo lý này.



Anh đột nhiên cảm thấy quả là La Thế Văn tạo nghiệp rất nhiều, ông trời có mắt để gã ta gặp phải Từ lão tam. Thế nên Ngụy Ninh rất vui vẻ mà đồng ý Từ lão tam, ăn cơm chỉ là chuyện nhỏ, thấy hậu quả La Thế Văn phải chịu mới là quan trọng, nghĩ đến đây Ngụy Ninh đã cảm thấy bữa ăn kia cũng không quá khó ăn.



Ba người thừa lúc vẫn vắng người liền quay về cửa hàng của ông chủ Lý, lúc bước vào cửa hàng Từ lão tam vội đốt một lá bùa thả vào trong nước, đưa chén nước đấy cho ông chủ Lý, ông chủ Lý – thực r là A Tích nhận lấy uống một ngụm cạn sạch.



Vừa nuốt xuống, cơ thể ông chủ Lý co giật như động kinh, sau đó ngã vật xuống đất, bất tỉnh nhân sự, Từ lão tam ấn vào nhân trung ông chủ Lý, ấn đến sắp chảy máu ông chủ Lý mới tỉnh. Đợi ông chủ Lý tỉnh lại đốt một lá bùa khác thả vào nước, ông chủ Lý uống đến sặc nước ho khan liên tục, nước mắt nước mũi chảy ra.



Đợi khi bình ổn lại, cuối cùng cũng chống vào bàn đứng dậy. “Ngài làm xong rồi?”



Từ lão tam gật đầu: “Mấy ngày này cậu phơi nắng nhiều, ít đi lung tung, không cần làm chuyện đó với vợ, mấy ngày sau có thể sẽ sinh bệnh, chăm sóc vài ngày là ổn, sẽ không có di chứng gì nữa.”



ông chủ Lý thở dốc: “Tôi hiểu, tôi hiểu, chỉ cần ông giúp tôi sửa lại cửa hàng này, tôi chịu chút tổn thương có đáng gì, trong nhà tốt là được rồi.”



Ngụy Ninh muốn về nhà một chuyến, nói với Từ lão tam một câu rồi chào ông chủ Lý một cái, ông chủ Lý hẹn anh lần sau quay lại chơi, Ngụy Ninh cũng đồng ý, lúc đi ra khỏi cửa, Ngụy Ninh thấp giọng nói.



“A Tích, về nhà thôi.”