Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 58 : Làm bị thương

Ngày đăng: 19:54 19/04/20


Một người một quỷ quay về nhà, vừa bước vào Ngụy Ninh không cho “Ngụy Tích” cơ hội nói chuyện, chỉ vứt lại một câu “Anh muốn ngủ một lát, mệt chết đi.” rồi bước thẳng vào phòng ngủ, “Ngụy Tích” nhìn bóng lưng của anh biến mất sau cánh cửa, không đuổi theo mà cầm notebook trên bàn bật lên chơi.



Cả đêm không ngủ, xảy ra nhiều chuyện như vậy, tinh thần lúc nào cũng ở tình trạng căng thẳng cực độ, một khi được thả lỏng thì đặc biệt cảm thấy rã rời, Ngụy Ninh vừa đặt mình xuống thì ngủ luô, nhưng mà anh ngủ cũng không an ổn, lúc nào cũng cảm thấy có người gọi văng vẳng bên tai: “Ngụy Ninh, Ngụy Ninh, lại đây, lại đây, theo ta —— ”



Ngụy Ninh không ngủ được, tiếng gọi khiến anh buồn bực, mắng một câu: “Cút cho ông, đừng có xuất hiện trước mặt ông nữa.”



Ngụy Ninh mắng xong âm thanh kia đột nhiên ngừng lại.



Không bị người khác làm phiền, Ngụy Ninh trở mình một cái, cuối cùng cũng ngủ thoải mái. Lúc này, “Ngụy Tích” đang dùng máy tính trong phòng khách đột nhiên cảm giác được cái gì đó, thân ảnh trong phòng khách biến mất, giây tiếp theo xuất hiện ở đầu giường Ngụy Ninh.



Mà lúc này Ngụy Ninh còn đang ngủ không biết gì, “Ngụy Tích” cúi người, từ từ đến gần Ngụy Ninh, cẩn thận đánh giá gương mặt Ngụy Ninh, sau đó lại duỗi tay ra chạm vào người Ngụy Ninh rồi nhanh chóng thu tay về, mở bàn tay ra cẩn thận nhìn.



Giữa lòng bàn tay xuất hiện đám bụi màu đen.



Tay “Ngụy Tích” khẽ lắc đám bụi đó liền biến mất trong không khí. Sắc mặt “Ngụy Tích” rất khó coi, ngay dưới mắt mình mà Ngụy Ninh lại bị người khác ám toán, nhìn thế nào cũng không tiếp thu được chuyện này, bởi vì chính mình ở ngay bên cạnh Ngụy Ninh. Bởi vì “phân thân” mà cậu để lại bên cạnh Ngụy Ninh không hề cảm nhận được dị động gì nên chuyện này chắc chắn xảy ra ở nơi cậu không đi theo anh, nói vậy, chỉ có một nơi – thôn Ngụy.



“Ngụy Tích” xốc chăn của Ngụy Ninh lên, cũng nằm lên giường, ôm lấy anh.



Ngụy Ninh vốn đang ngủ ngon đột nhiên lại xuất hiện một cỗ khí lạnh xuất hiện, nhiệt độ hạ thấp xuống dưới, Ngụy Ninh cảm thấy lạnh, tay vô ý thức mà kéo chăn trùm vào người, bọc mình lại như con kén, nhưng mà vẫn thấy lạnh, luồng khí lạnh này ở ngay bên cạnh anh, tứ chi giao triền, Ngụy Ninh muốn chạy nhưng luồng khí lạnh này bám theo anh như hình với bóng, cuối cùng anh không chịu nổi, nghiến răng nghiến lợi mà tỉnh lại.



Ngụy Ninh vừa tỉnh lại, quay đầu, đến nhìn cũng không nhìn một cái, vẫn cứ nhắm mắt mà mắng: “Cái đệt, Ngụy Tích, cậu cố ý phải không?”



“A…” “Ngụy Tích” nhìn anh tức đến đỏ bừng cả mặt, cười khẽ một tiếng: “Em chỉ muốn nói với anh, đến giờ rồi.” Ngụy Ninh còn chưa tỉnh ngủ, đầu óc không kịp phản ứng, hỏi lại một câu: “Đến giờ gì cơ?”. Anh gãi đầu, mở mắt ra, nhìn “Ngụy Tích”, sau đó ánh mắt không dứt ra nổi…



“Ngụy Tích” nghiêng người, nằm cạnh anh, khuỷu tay chống trên giường, mặt mang chút cười đểu nhìn anh, thật sự, thật sự rất…. cậu là quỷ, không phải hồ ly tinh, bày ra dáng vẻ này là muốn quyến rũ ai đây?



Lớn rồi còn tùy tiện nhảy lên giường đàn ông, trong lòng Ngụy Ninh mắng một câu.



“Từ lão tam hẹn anh rồi mà, 6h chiều đi ăn cơm.”. “Ngụy Tích” không nhanh không chậm nói.



Đúng là có chuyện này, Ngụy Ninh nhớ lại, Từ lão tam muốn anh đi với ông, anh đã đồng ý, Ngụy Ninh miễn cưỡng nhìn sang hướng khác, ngáp một cái, rời khỏi giường. Rửa mặt xong chuẩn bị ra ngoài, anh đứng trước cửa hỏi “Ngụy Tích”: “Cậu không đi?”



“Ngụy Tích” gật đầu: “Em có việc, không đi theo anh được.”



Bước chân Ngụy Ninh có chút do dự, anh nhìn sắc trời, cảm thấy hiện tại ra ngoài không quá an toàn, tuy rằng bây giờ ngày dài đêm ngắn, trời vẫn sáng nhưng với năng lực gặp quỷ của anh thì không chừng vừa bước chân ra khỏi đây đã bị một đám quỷ bám theo rồi, hôm qua anh dám ra ngoài buổi tối vì Từ lão tam cho anh một đạo “tị quỷ phù”, hiện tại “tị quỷ phù” đã không còn tác dụng, chỉ vì ăn một bữa cơm nói chuyện vài câu mà chịu kinh hách thì không đáng, Ngụy Ninh có chút nhụt chí.



“Ngụy Tích” thấy anh vẫn đứng ở cửa không đi. “Quỷ sẽ không bám theo anh đâu.”



Ngụy Ninh nghe xong, ánh mắt sáng lên: “Thật sao?”



“Ngụy Tích” chỉ túi áo trái của anh: “Thứ gọi là “dương mộc” kia rất hữu dụng, có thể khắc quỷ.”
Phản ứng thành thực của anh khiến người đang dây dưa với anh phát ra tiếng cười khẽ.



Hạ thân đang có nhu cầu cấp bách vẫn chưa được chăm sóc, Ngụy Ninh vội kéo tay người kia xuống dưới, cầm lấy thứ đó của mình, sau đó túm lấy tóc cậu, lại hôn thêm lần nữa. Đàn ông chìm trong dục vọng chính là phóng túng và lớn mật thế này.



Tay người kia xoa ở thân dưới Ngụy Ninh, cảm giác âm lãnh không triệt tiêu khoái cảm mà lại khiến nó tăng lên, Ngụy Ninh ngẩng cổ không ngừng thở dốc, hầu kết lên xuống. Cậu mút mát cần cổ anh, dần chuyển xuống lồng ngực, ngậm hút hai đầu v*…



Trên dưới đều được chăm sóc vỗ về, rất nhanh, Ngụy Ninh không kiên trì được bao lâu thì tiết ra. Anh thở hổn hển, xuyên qua hơi nước thấy gương mặt người kia, là một gương mặt rất dễ nhìn, hai mắt sáng như sói bị bỏ đói lâu ngày, nhìn chằm chằm anh, Ngụy Ninh cảm thấy mình như một miếng thịt tươi đặt trước mặt cậu mà cậu đang không biết ăn thế nào.



Không đợi anh cười ra tiếng, người này lại hôn lên.



Ngụy Ninh buồn bực hừ một tiếng, cơ thể vừa bắn xong vẫn lưu lại khoái cảm, ngay sau đó lại nóng lên. Một bàn tay vuốt ve mông anh, xảo quyệt mà dọc theo rãnh mông đâm vào chỗ kia.



Ngụy Ninh cảm thấy có chút nguy hiểm, anh muốn đẩy người kia ra nhưng người kia lại dùng nụ hôn cuồng nhiệt khiến anh không thể chống cự hay cự tuyệt. Ngụy Ninh thở dốc, nghiêng đầu sang chỗ khác muốn rời khỏi nụ hôn của cậu nhưng vẫn bị cậu giữ lấy.



Một người trốn, một kẻ đuổi, cuối cùng rõ ràng người say không thắng được người tỉnh.



Ngụy Ninh bị hôn, bàn tay kia cũng bắt đầu ra vào cửa sau, ngay lúc một luồng khí lạnh xâm nhập cơ thể, va chạm phía sau anh thì cơ thể Ngụy Ninh cũng không tự chủ được mà đong đưa. Ngụy Ninh mơ hồ cảm thấy mình đã làm chuyện ngu xuẩn, tuy rằng hương vị của chuyện ngu xuẩn này cũng không đến nỗi tệ lắm, nhưng chuyện ngu xuẩn chính là chuyện ngu xuẩn, lúc anh tỉnh lại khẳng định sẽ hối hận muốn đập đầu vào tường.



Suy nghĩ này của Ngụy Ninh rất đúng.



Ngày hôm sau khi vừa tỉnh lại, Ngụy Ninh phát hiện cơ thể mình có chỗ không ổn, toàn thân cao thấp chỗ nào cũng có dấu vết xanh tím ái muội, chỗ phía sau thì giống như vẫn đang chứa cái gì, tuy rằng không rõ ràng lắm nhưng toàn thân không được tự nhiên.



Nhận ra chuyện này là thật, Ngụy Ninh như bị sét đánh ngồi bần thần cả nửa ngày.



Ngụy Ninh khó có thể tiếp thu sự thật này, lại nằm xuống giường, trùm một cái chăn mỏng lên đầu, muốn ngủ thêm lần nữa biết đâu tỉnh lại ác mộng này sẽ không phải là thật, nhưng mà một âm thanh ngăn cản hành vi bịt tai trộm chuông của anh.



“Ngụy Tích” mở cửa phòng ngủ: “Anh tỉnh rồi à? Rời giường đi, điểm tâm làm xong rồi.”



Ngụy Ninh nghe thấy giọng nói này toàn thân cứng đờ, hiện tại muốn anh đi ra là chuyện không thể nào, đại khái “Ngụy Tích” cũng nhận ra điều này. Nhất thời, trong phòng lâm vào tĩnh lặng, trong lòng Ngụy Ninh thầm mắng mày uống rượu uống rượu, xem xem đã làm gì đi?



Ngụy Ninh gục xuống giường như rùa, nhưng tấm chăn của anh đột nhiên phồng lên, “Ngụy Tích” đột nhiên xuất hiện trong chăn, tay còn ôm thắt lưng anh.



Cả người Ngụy Ninh cứng đờ.



Đầu “Ngụy Tích” còn thỏa mãn mà cọ cọ vào ngực anh, sau đó ngẩng đầu nhìn anh: “Sao thế? Đêm qua em rất cẩn thận, hẳn là không làm anh bị thương.”



Rất cẩn thận, rất cẩn thận, anh bị thương bị thương….. mấy câu nói đó lặp đi lặp lại trong đầu Ngụy Ninh, to dần, to dần, to hơn nữa, giờ so với tiếng sấm không khác mấy. Mặt Ngụy Ninh tái mét nhìn vẻ mặt vô tội của “Ngụy Tích”, cái đờ, thừa dịp mình uống rượu mà…. Thế mà còn có mặt mũi xuất hiện trước mặt mình? Còn bày ra vẻ mặt vô tội thêm chút ngượng ngùng đó nữa!



“Ngụy Tích” nhìn Ngụy Ninh như vậy, lo lắng hỏi: “Chẳng lẽ vẫn làm anh bị thương?”