Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 8 : Kết âm

Ngày đăng: 19:53 19/04/20


Lưng Ngụy Thất gia còng xuống, che miệng, thân thể giống như đang run rẩy, tiếng ho khan nặng nề bị đè nén tại yết hầu, nhìn, người bên cạnh bực bội đứng lên theo.



Đi bên cạnh Ngụy Thất gia là một vị đạo sĩ, mặt một bộ đồ đã giặt đến bạc màu, trên quần áo có ít nhiều mảnh vá, anh lộ ra đôi mắt lòng trắng nhiều hơn lòng đen nên trông có vẻ chua ngoa, lúc này mắt nhìn thẳng về phía Ngụy Ninh.



Trên người Ngụy Ninh mặc bộ quần áo mới màu trắng, bị đoàn người của Ngụy Thất gia quây vào giữa.



Đèn lồng giấy phát ra vẻ ảm đạm, ánh sáng mờ mờ ảo ảo, xa xa gần gần, cao thấp đều là cây. Trong bóng đêm, âm âm, đúng lúc đó nổi lên chút sương mỏng, liếc nhìn qua thấy lãng đãng u buồn, trong không khí chẳng biết từ đâu kéo đến một tầng khí lạnh. (nguyên bản từ Hà đường nguyệt sắc)



Ngụy Ninh thất thiểu đi vào chỗ sâu trong cốc.



Đi đường không dễ, nhất là đã nhiều năm không đi đường núi, lúc này đã quá nửa đêm, Ngụy Ninh toàn thân mệt mỏi rã rời, anh ngáp một cái thật dài, dụi dụi đôi mắt đã nhập nhèm, đường  còn rất dài, rất xa —-



Con đường này Ngụy Ninh biết, đến mộ phần của nhà anh cũng đi con đường này. Ngày còn bé, ngày lễ ngày tết, anh đều một mình xách theo một giỏ trúc có một chai rượu gạo ở trong đi lên núi bái tế tổ tiên. Má ngụy để trong giỏ trúc một chai rượu gạo, một ly rượu, cộng thêm ba món đồ cúng, chuẩn bị sãn sàng để  Ngụy Ninh ra khỏi nhà, chính mình đứng dựa vào cửa, xa xa nhìn —- cố chịu đựng tập tục ở thôn Ngụy, không thể để phụ nữ bước vào, cũng không cần họ tới bái tế trước mộ phần.



Ngực Ngụy Ninh có chút bồn chồn, xem ra đại âm hôn cũng có phần mà anh không biết.



Năm người miệt mài bước về phía trước, chân Ngụy Ninh đã có chút nhũn ra, cuối cùng đã đến nơi. Đây là bãi tha ma của thôn Ngụy. Hầu như tất cả người ở thôn Ngụy chết đều được mai táng ở đây. Dựa vào chi nhánh trong họ mà phân chia địa bàn. Một ngọn núi nhỏ, vài dặm đất đồi, liếc mắt nhìn đều thấy đâu đâu cũng là mộ phần.



Bơi vì… sơn cốc này được bao quanh bởi các dãy núi, rừng sâu núi rậm gấp đôi bình thường, cho dù vào lúc dương khí thịnh nhất thì ánh mặt trời cũng chỉ chiếu được một lúc nên đặc biệt ẩm thấp, ngoại trừ lúc cần bái tế tổ tiên, rất ít khi người ta đến đây.




Ngụy Thất gia bảo bọn họ mang quan tài vào quan phòng, bày xong bàn thờ, sau đó Ngụy Thất gia đốt ba nén hương, cắm vào lư hương, sau đó lạy bái, coi như là cáo lỗi, kế tiếp ông đưa ba nén nhang cho Ngụy Ninh, Ngụy Ninh nhận lấy, cũng học theo. Lúc làm xong, Ngụy Thất gia nhẹ ho khan một tiếng: “A Ninh à, tối nay cháu ở lại đây đi, ngày mai lúc A Tích lại xuống mồ chúng ta sẽ đón cháu trở lại.”



Ngụy Ninh sửng sốt, run lên, không phải làm vậy thật chứ?



Nhưng mà, mọi chuyện đúng là tiến hành như vậy, đoàn người Ngụy Thất gia bắt đầu bước đến cửa quan phòng, Ngụy Ninh nhanh đi theo phía sau họ: “Cháu bảo này Thất gia, để một mình chausowr lại đây cũng quá đáng quá đi?” Lúc này, khẩu khí Ngụy Ninh vẫn còn tận lực hòa hoãn, dù sao người trước mặt này ở trong mắt dân thôn Ngụy là đức cao trọng vọng, dù cho tuổi trẻ không coi quy củ cũ ra gì cũng không dám làm càn trước mặt Ngụy thất gia.



Ngụy Thất gia chặn ở cửa: “Đây là quy củ bạn hôn, lão tổ tông truyền lại đều như vậy, cháu đợi là tốt rồi, không có chuyện gì không cso chuyện gì đâu, đồ ăn thức uống ta đã chuẩn bị cho cháu rồi, lá gan cố lớn hơn một chút, lúc cháu còn bé lá gan rất lớn nha, toàn không nghe lời khuyên bảo chạy đến bãi tha ma —“



Ngụy Ninh nghe xong, mặt lúc xanh lúc đỏ, anh lắp ba lắp bắp: “”Nhưng, nhưng, nhưng thế này cũng —“



Ngụy Thất gia còn muốn khuyên Ngụy Ninh hai câu, vị đạo sĩ bên cạnh đã không nhịn được đẩy Ngụy Ninh một cái: “Trời đất bao la quỷ thần lớn nhất, mặc kệ là âm hôn hay dương hôn cũng phải trải qua cửa này, cậu đã đồng ý âm hôn với Ngụy Tích, gần xong chuyện rồi cũng đừng khước từ nữa, bằng không, chọc giận quỷ thần tất có báo ứng! Thất gia, chúng ta đi!”



Lời nói này khiến Ngụy Ninh không tranh cãi được gì nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngụy Thất gia cùng những người đó rời khỏi quan phòng.,



Cửa “két” một tiếng bị đóng lại, Ngụy Ninh còn nghe được âm thanh khóa cửa lại, anh cười khổ một tiếng, mệt mỏi trào ra, đặt mông ngồi xuống đất. Toàn bộ quan phòng chỉ có quan tài của Ngụy Tích nằm trước hai cây nến trường minh, ánh sáng của nến không quá sáng, tia sáng nhàn nhạt bao phủ địa bàn nhỏ quanh mình, còn lại giơ tay ra chỉ thấy một mảnh đen kịt.



Ngụy Ninh ngồi trước quan tài, dựa lưng vào bàn thờ.