Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 104 :

Ngày đăng: 09:56 18/04/20


Một tuần sau, Tiêu Hòa trốn vé tới thỏa mãn mới bắt đầu dắt díu cả nhà ra về.



Cũng trong ngày hôm đó, Lý Trí Vân lật xem tư liệu điều tra về Tiêu Hòa, lặng yên không nói gì.



Căn cứ vào tư liệu, vị thanh niên tên Tiêu Hòa này hẳn là không có bất cứ quan hệ nào với công ty CED và phu nhân bên kia.



Gia đình bình thường, bằng cấp không tệ, công tác phúc lợi và đãi ngộ rất tốt, tuổi còn trẻ đã nổi danh là “Bàn tay vàng” trong giới tài chính, thái độ làm người sáng suốt lại không tham lam, bất cứ việc gì thấy tốt mới làm, hễ là hộ khách qua tay đều hết sức hài lòng, quan hệ với đồng sự không quá hòa hợp nhưng cũng không đặc biệt đắc tội người khác, công tác tuy chưa tới mức bốn bề bình ổn, nhưng tuyệt đối được xưng là khôn khéo giỏi giang.



Bất luận kẻ nào nhìn thấy phần tài liệu này đều sẽ nói người kia là nhân tài. Nhưng cũng chỉ là như thế, nhân tài dạng như vậy tuy rằng không nhiều lắm nhưng cũng không phải là hiếm. Phần lý lịch bình thường và trong sạch này vẫn kéo dài cho tới hai năm trước.



Hai năm trước, người này đột nhiên mất tích, không từ chức, cũng không thông báo với người nhà, cứ như vậy biến mất, một năm sau đó đột nhiên lại xuất hiện ở thành phố N. Mà đi cùng với hắn còn có hai thanh niên cao lớn, một người khoảng tầm hơn hai mươi tuổi, một người lại giống như học sinh trung học.



Tốn rất nhiều tiền để tìm ra nguyên nhân người này mất tích, kết quả tra được trước khi mất tích người này từng làm kiểm tra sức khỏe tổng hợp hai lần ở hai bệnh viện khác nhau.



Nhưng khi nhờ vào quan hệ tìm người lấy hai phần kết quả kiểm tra tới xem thì lại phát hiện toàn bộ hồ sơ bệnh án của người này đều biến mất. Thật vất vả mới tìm được vị bác sĩ lúc trước xem bệnh cho Tiêu Hòa thì hai vị bác sĩ kia lại giữ kín như bưng, bất kể là hỏi kiểu gì đều thoái thác nói nhớ không rõ.



Mà người này mất tích một năm từng đi qua những nơi nào, đã làm những chuyện gì, bằng vào nhân viên và khả năng của Lý Trí Vân hiện tại chỉ sợ không thể tra được rõ ràng trong một thời gian ngắn, vì thế bèn quay ngược lại điều tra xem sau khi trở về người này làm những chuyện gì.



Cách quãng tra được ít chuyện, có điều cũng chỉ là một chút bên ngoài, ví dụ như:



Lúc Tiêu Hòa vừa trở về từng mang cục cưng đi tới một bệnh viện tư nhân, nhưng lại xuất viện ngay trong ngày hôm đó; tra qua tư liệu của bệnh viện này, đồng dạng không có giấy nhập viện hoặc khám bệnh của Tiêu Hòa hay cục cưng, muốn tìm bác sĩ chủ trị cho bọn họ cũng không tìm được.



Sau đó, Tiêu Hòa sang tên căn nhà tại cao ốc Hồng Viễn cho em trai là Tiêu An, tiếp đó không biết người này lấy tiền ở đâu ra mua nhà tại Minh Hồ sơn trang, lại mượn chuyện này để cấp hộ khẩu cho hai người Viêm Khiếu và cục cưng, cũng chính là Tiêu Hữu Phúc; ông tra qua, chủ căn nhà ở Minh Hồ sơn trang này không phải Tiêu Hòa mà là thanh niên trên người mang tuyệt học Viêm Khiếu kia.



Tiếp theo Viêm Khiếu lấy được giấy phép lái xe, bắt đầu lái taxi, Tiêu Hòa thì làm ăn riêng lẻ, âm thầm nhận một ít hộ khách đơn độc giúp bọn họ tiến hành đầu tư quản lý tài sản, cho tới tận bây giờ.



Ông đã đặt trọng điểm vào điều tra tình huống của cục cưng, phát hiện cục cưng dường như không nói được, tính cách rất đơn thuần, thích chơi đùa, có điều nếu không được Tiêu Hòa mang theo thì cũng không chạy xa, thông thường cũng chỉ đi loanh quanh trong khu vực Minh Hồ sơn trang, hay ôm một con robot nhỏ trong ngực.



Theo quan sát của người điều tra, cục cưng dường như khá quyến luyến Tiêu Hòa…



***



Buổi tối, Tiêu Hòa đuổi ba kẻ khí thế ngất trời đòi ở lại phòng khách chia quà về phòng ngủ, sau đó ngâm mình trong bồn tắm hơn nửa giờ.



“Tôi là công dân mẫu mực, tôi thề tôi tuyệt đối không phải cố ý muốn trốn vé. Chỉ là… mọi người không thấy bố trí hơn chục cái vé vào cửa chỉ trong một ngọn núi cũng quá khoa trương sao?” Tiêu Hòa tắm rửa xong đi ra, vừa dùng khăn mặt lau tóc vừa oán hận nói.



“Làm gì đến hơn chục. Hơn nữa đây không phải là một ngọn núi, là các khu phong cảnh khác nhau.” Viêm Chuyên ngồi ở trên giường kéo kéo đai lưng áo tắm của hắn.



Tiêu Hòa bộp một phát đẩy tay y ra, tức giận: “Nhưng mà chúng nó đều là Hoàng Sơn, đều thuộc khu phong cảnh Hoàng Sơn. Bọn họ không thể làm vé trọn gói sao?”



“Vé trọn gói như vậy đắt lắm.” Viêm Chuyên không thèm để ý, tiếp tục vươn tay gây rối.



“Vậy sao không hạ giá xuống một chút?” Tiêu Hòa nhảy ra ngoài, cách xa móng vuốt sắc lang.



“Ngươi đang cố tình gây sự.” Viêm Chuyên bất mãn, ngoắc tay bảo hắn lại đây.



Tiêu Hòa coi như không nhìn thấy.



“Lại đây.”



“NO! A”



Xảy ra chuyện gì vậy? Viêm Chuyên vội vàng kéo hắn tới trước người.



“Thằng nhóc này cuối cùng cũng chịu leo xuống.” Tay đỡ lấy con trai đột nhiên rớt xuống nhưng vẫn còn ngáy ầm ầm, Tiêu Hòa đặt vật nhỏ vào trong lòng bàn tay cha nó, cúi đầu kéo áo tắm ra săm soi ngực mình.



“Chết tiệt, sưng lên rồi này!”



“Ta nhìn coi.” Viêm cha lập tức buông con trai đang ngủ mê mệt, vươn đầu ra ngắm ngực cha nó.



“To hơn được có tí.” Viêm cha đánh giá.



“Cút!”



“Nghe nói mát xa còn lớn hơn nữa.”



“Định làm cái gì thế hả?”



“Mát xa.”



“Đi mà mát xa trứng ấy…”



“Được.”



“Được cái gì?”



“Không mát xa ngực nữa, ta mát xa trứng của ngươi.”



Tiêu ba ba bi phẫn muốn chết, ôm lấy bộ ngực, bất khuất kiên cường hô: “Đồ *** tặc vô sỉ này! Dám trêu ghẹo người ta trước mặt con trai! Người ta không muốn sống nữa!”



Viêm cha rất bình tĩnh xách con trai lên ném qua cái giường gỗ bên cạnh, nói: “Ngươi còn nợ ta một lần làm nguyên bộ.”



“Từ bao giờ vậy? Sao chả nhớ gì hết?” Tiêu cha ôm ngực chống chế tới cùng.




Bước thứ hai trong kế hoạch cứu vớt Địa Cầu sắp chính thức triển khai.



Tiêu Hòa thấy mình cực kỳ đáng thương. Hắn cảm giác trong vòng ngắn ngủn một tháng hắn đã già đi tận năm tuổi.



Đứa con trai này cũng quá nghịch ngợm.



Phải thừa nhận rằng đứa con này của hắn còn có rất nhiều ưu điểm so với trẻ con bình thường, ví dụ như: nó cực ít khóc, muốn tiểu tiện hay đại tiện cũng đều báo trước, về cơ bản khỏi cần tốn tã giấy, hơn nữa nó còn thỏa mãn ảo tưởng gặp gió là lớn của Tiêu Hòa.



Tuần thứ nhất sau khi biến thành hình dạng trẻ con nhân loại, thằng nhóc này đã đạt kích cỡ của một đứa trẻ đủ tháng bình thường; cuối tuần thứ hai, nó thoạt nhìn đã không khác gì một đứa trẻ bốn, năm tháng; tới cuối tuần thứ ba, gần như là lớn bằng một đứa trẻ chín tháng. Từ đó trở đi tốc độ tăng trưởng của nó trở nên thong thả.



Tiểu Viêm nói cho hắn biết đây là Tiểu Hổ đang thích ứng với thế giới này. Sau đó nó sẽ trưởng thành giống như một nhân loại bình thường, nhưng trưởng thành tới một mức độ nhất định sẽ dừng lại, thẳng đến khi nó hấp thu và tiêu hoá năng lượng đủ khiến nó đi chinh phục thư phục giả của mình làm cho mình bước vào thành niên kỳ.



Những cái này đều rất tốt, hắn làm cha cũng cảm thấy rất may mắn, chính là từ khi thằng nhóc này đạt được kích cỡ của trẻ con tám chín tháng, mới dần dần hiển lộ ra sức lực hành động mà một đứa trẻ bình thường tuyệt đối không thể so sánh được, mang tới cho người cha này của nó ác mộng và áp lực khổng lồ.



Tuy rằng chỉ là bò, nhưng mà lên trời xuống đất, chỉ cần nó muốn thì không có nơi nào nó bò không đến, hơn nữa còn bò cực nhanh, thường thường hắn hâm sữa xong chuẩn bị đút cho nó, vừa quay ra đã không biết nó bò đi đâu mất tiêu rồi.



Kinh khủng nhất là nó còn thường xuyên leo ra khỏi nhà, có nhiều lần thiếu chút nữa bị ô tô đi ngang qua cán, biến thành hắn bị bêu danh “phụ huynh siêu vô trách nhiệm” trong khắp cả khu biệt thự.



Về sau Tiêu Hòa nghĩ ra một phương pháp, hắn dùng bông vải tết thành một cái dây thừng thật to thật dài buộc trên lưng con hắn, lúc muốn tìm nó thì lần theo dây thừng mà sờ.



Viêm Chuyên không có bất kỳ ý kiến gì đối với phương pháp coi con là cẩu mà nuôi này của Tiêu Hòa. Con dã thú này cũng là đầy mình oán khí đối với con của y. Dù sao ai cũng không thích lúc làm được một nửa lại bị người quấy rầy. Nhất là bên này y mới vừa hưng chí bừng bừng, bên kia đã liều mạng đẩy y ra nói phải cho con đi tiểu tiện, đại tiện, uống sữa linh tinh.



Đáng hận nhất là một lần y đang chuẩn bị tới chỗ cao trào, chuông cửa trong nhà bị người ta ấn điên cuồng, nhẫn giận đi ra ngoài vừa nhìn, hóa ra là con của y lại chạy vào trong vườn lấy chó lông vàng nhà người ta làm ngựa cưỡi.



Nếu không phải thằng nhóc này còn quá nhỏ chưa có năng lực gì, y đã sớm đá nó ra khỏi cửa cho nó tự lập rồi.



Cho nên trên người con trai có thêm một cái dây thừng bằng vải, Viêm cha dục cầu cực độ bất mãn không có bất cứ ý kiến gì.



Cũng may mắn Tiêu Hòa không phải loại cha đặc biệt yêu con trai, có con trai liền quên cả mạng, nếu không Tiểu Hổ bây giờ bị giam ở xó xỉnh nào bế quan tu luyện cũng không biết chừng.



“A lô, ai vậy?” Tiêu Hòa rút điện thoại di động ra, uể oải hỏi.



Đứa con này thích bò khắp nơi cũng còn đỡ, cố tình nó lại đặc biệt thích bám người. Nếu đã muốn bám thì đi bám bọn A Phúc đi, đừng có tìm tới hắn chơi. Một ngày mà không dính vào người hắn ba, bốn giờ thì nó sẽ bò qua bò lại trên người hắn khiến cho hắn không làm được bất cứ việc gì mới thôi.



Nhốt nó trong phòng? Vậy thì quá coi thường bản lĩnh của nó rồi, nó chẳng những biết mở cửa sổ, còn biết biết sử dụng công cụ. Đừng nhìn tay nó nhỏ vậy thôi, sức cực kỳ lớn luôn!



“Họ Lý? A, hóa ra là ngài, thảo nào nghe giọng quen quen.”



Lý Trí Vân tự nói với mình phải bình tĩnh, mỉm cười với Tiêu Hòa nhìn không thấy mặt bên kia, nói: “Ha ha, lúc trước tôi đã hứa nếu tra được rõ ràng lai lịch của khối huyết ngọc kia thì sẽ liên lạc với cậu rồi mà.”



“Không ngờ là ngài còn nhớ rõ, xem ra ngài tra được cái gì đúng không?” Tiêu Hòa dùng chân đùa đứa nhỏ đang ngồi ở bên chân hắn ôm chặt cái đuôi của A Phúc gặm cắn được nước miếng giàn giụa. Tên nhóc này đã biết ngồi rồi.



“Đúng vậy, tra được một ít chuyện rất thú vị. Trong điện thoại không nói được rõ ràng, cậu xem nếu thuận tiện thì tôi có thể tới thăm nhà cậu được chứ?” Lý Trí Vân dùng ngón tay phác họa hình dáng khuôn mặt con trai trong tấm ảnh, bề ngoài trấn định nhưng nội tâm vạn phần khẩn trương, chờ đợi đối phương trả lời.



“Vậy sao…”



Lý Trí Vân căng thẳng. Theo điều tra gần đây biết được, lại thêm lần trước vô tình gặp nhau, ông cảm thấy người tên Tiêu Hòa này hẳn là không có ác ý với con ông. Ngày đó nhìn thấy cục cưng cũng là bộ dạng rất khỏe mạnh rất vui sướng.



Lý Trí Vân đỏ mắt, trong lòng thúc giục mình nhất định phải nói gì đó, thế nhưng miệng lại không thốt ra được lời nào. Ông sợ hãi, sợ hãi bị đối phương phát hiện ra được điều gì đó giữa những câu chữ của mình, sợ hãi đối phương sẽ đoán ra mục đích của ông, sau đó gây bất lợi co cục cưng.



“Nhà của chúng tôi tương đối loạn, nếu ngài không để ý…” Tiêu Hòa vốn định hẹn gặp mặt ở bên ngoài, nhưng mà vừa nhìn thấy thằng nhóc ngồi dưới chân ôm chặt lấy đuôi A Phúc, ngẩng đầu ngây ngô cười với hắn, lập tức sửa lại chủ ý. Vẫn là nên để ở nhà đừng đi ra ngoài gây họa cho người khác thì hơn.



“Không để ý không để ý. Rất vinh hạnh khi được tới nhà cậu. Như vậy cậu xem lúc nào thì thuận tiện? Ngày mai được không?”



“Được. Ngài bây giờ vẫn đang ở thành phố N sao?”



“Có chút việc ấy mà.” Lý Trí Vân hàm hồ nói, lại lập tức định thời gian: “Cậu xem năm giờ chiều mai có được không?”



“Được, tới lúc đó tôi ra cổng khu nhà đón ngài. Nếu ngài gọi taxi lại đây thì bảo lái xe trực tiếp đưa tới Minh Hồ sơn trang.”



“Vậy cứ như thế đi.” Lý Trí Vân cúp điện thoại, đè xuống trái tim đang nhảy lên điên cuồng. Ông nhất định phải hành động thật nhanh, nhất định phải tìm được cục cưng trước khi Lý Trí Phong phát hiện ra.



***



Ngày hai tháng chín, đầu thu.



Nhìn nhìn thời gian sắp tới năm giờ, may mắn là không khí bên ngoài cũng không được coi là quá nóng, Tiêu Hòa quyết định trước tiên tới cửa chờ, thuận tiện nhìn ngắm phong cảnh trên đường.



Bỏ Tiểu Hổ vào trong chiếc địu giữ trẻ, Tiêu ba ba cam chịu số phận mà treo thằng nhóc con này trước ngực.



Hắn chán ghét trẻ con như vậy, bây giờ lại ngày ngày ở nhà trông trẻ, không thể không nói vận mệnh là một thứ gì đó thật kỳ diệu.



Nếu như không gặp được Tiểu Viêm, hắn hiện tại… đại khái là nằm trong tòa thâm sơn nào đó làm phân bón chăng? Hoặc là trong đống rác? Cũng có khi lại là cái xác vô danh ngâm ở Formalin cung cấp cho sinh viên trường đại học y khoa nào đó dùng để giải phẫu?



“Ê a ê a” Gió gió thổi.



Tiêu Hòa sờ sờ cái đầu nhỏ của nó, “Thoải mái không?”



“Ào ào.”



Tiêu Hòa cười. Sắp tới năm giờ, cái nóng nực của nắng gắt cuối thu theo mặt trời lặn về phía tây cũng đã biến mất hơn phân nửa, gió lạnh sẩm tối thuận theo hồ nước thổi tới, mang đến không ít mát mẻ cho khu biệt thự này.