Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 105 :

Ngày đăng: 09:56 18/04/20


Phong cảnh trong Minh Hồ sơn trang được xanh hóa một cách khá là toàn diện, cây cối, bãi cỏ, đình đài lầu các tùy ý có thể thấy được, phong cảnh ở khu trung tâm của Minh Hồ lại càng tươi đẹp, trên vỉa hè bên hồ thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài vị phụ huynh mang theo con cái đi tản bộ hoặc mấy ông già đang ngồi câu cá.



“Ê ê a a” Cá cá, Hổ Hổ muốn bắt cá cá.



“Khai thật cho tao có phải cha mày với mày đều là do mèo biến thành không hả?”



“Ê a ê a.” Hổ Hổ không phải meo meo.



“Vậy thì là cái gì?”



Tiểu Hổ ngây người, cái tay nho nhỏ vô ý thức gãi gãi mặt, liều mạng nghĩ: Hổ Hổ là cái gì vậy ta?



Tiêu Hòa nhìn bộ dạng ngốc nghếch kia nở nụ cười, “Được rồi, không cần nghĩ nữa. Một giống siêu cấp tạp giao như mày mà nghĩ ra được mới là lạ. Nhớ kỹ, mày còn quá nhỏ, nếu không nghe lời mà tự mình chạy vào trong hồ bắt cá, đến lúc đó bị người ta coi là quái vật bắt đi thì đừng hòng tao tới cứu.”



“Ê a ê a” Hổ Hổ không sợ.



“Nhưng tao sợ.”



Tiểu Hổ chép chép miệng, cái tay nho nhỏ duỗi về phía mặt hồ, hai chân không ngừng quẫy đạp.



“Buổi tối cũng không được. Chẳng phải mày sợ tắm rửa sao? Sao giờ lại không sợ hồ nước?”



“Ê a ê a.”



“Người kia quen quen? Ai?” Tiêu Hòa quay đầu nhìn quanh.



Bên ngoài hàng rào của một tòa biệt thự phía phải đường, có người mỉm cười gật đầu với hắn.



Tiêu Hòa vội vàng quay lại cười đáp lễ… Khuôn mặt tươi cười đông cứng.



“Sau này chúng ta chính là hàng xóm, xin hãy chiếu cố nhiều hơn.” Đỗ Vệ cười nhã nhặn, đẩy kính mắt, trên tay còn xách theo một cái túi nilon chứa đầy đồ dùng sinh hoạt.



“Các người chuyển đến từ bao giờ vậy?” Tiêu Hòa theo phản xạ vươn tay bảo vệ Tiểu Hổ trước ngực.



“Mới hôm kia thôi. Chúng tôi mua nhà ở khu này, chính là tòa nhà phía sau anh.” Đỗ Vệ nhìn nhìn Tiểu Hổ, trong mắt hiện lên quang mang phức tạp, “Đây là… Nó đúng không?”



“Đỗ Vệ, tôi rất thông cảm cho mấy người, nhưng hi vọng các người đùng có nghĩ tới một ít tâm tư hồ đồ không nên tồn tại.”



“Đương nhiên. Trước kia là chúng tôi làm sai, chọn sai phương pháp. Sau này tôi nghĩ chúng ta sẽ trở thành bạn bè.”



Tiêu Hòa ngoài cười nhưng trong không cười, nhếch nhếch khóe miệng, “Vậy sao? Thế lúc nào các người mới trả số tiền lần trước đáp ứng bồi thường tôi?”



“Nếu anh cần, chúng tôi có thể lập tức chuyển khoản cho anh.”



“Bao nhiêu?”



Đỗ Vệ cười khổ, “Chúng tôi cũng không dư dả tiền như vậy, anh bảo năm triệu thực sự chúng tôi không thể gánh vác nổi. Một triệu năm trăm ngàn là số tiền bồi thường lớn nhất mà hiện nay chúng tôi có thể đảm đương được.”



Tiêu Hòa cười âm hiểm, “Không có cá thì tôm cũng được, vậy tối anh tới nhà tôi, tôi đưa số tài khoản cho.”



“Được.”



Đạt thành giao dịch, Tiêu Hòa xoay người bước đi. Đối với người đàn ông nhã nhặn này, hắn vẫn có một loại bản năng bài xích. Đây không phải vấn đề sợ hay không sợ, mà là trên sinh lý không thể chấp nhận.



“Ê a ê a.” Vật nhỏ mẫn cảm cảm giác được tâm tình của cha nó biến hóa, ngẩng đầu lên muốn an ủi.



Tiêu Hòa cầm cái tay nho nhỏ của nó, lòng mềm nhũn. Đây là ma lực của trẻ con chăng…



“Nhóc con, lần này nể mặt mày nên tao mới tha thứ cho bọn họ đấy, như vậy ân oán của chúng ta thanh toán xong. Có điều nếu sau này tụi kia còn dám động tới ông, hừ hừ!” Sắc mặt Tiêu Hòa lập tức trầm xuống, rầu rĩ kể lể:



“Con trai à, trước kia ba con bị bọn họ ức hiếp thảm lắm, hơn nữa cái tên đeo kính mắt vừa rồi còn khiến ba chịu rất nhiều đau khổ. Hắn xấu nhất.”



“Ê a ê a” Đánh hắn đánh hắn!



“Đừng có bắt chước bạo lực giống cha con.”



“Ê a ê a” Vậy cắn hắn.



“Chờ răng mọc ra đã rồi nói sau. Ba nghĩ sau này bọn họ đại khái sẽ thi hành chính sách dụ dỗ, hi vọng dùng cảm tình cảm động con, để con chủ động giúp bọn họ. Hừ, tính toán hay lắm. Tiểu Hổ, phải nhớ kỹ bọn người này là lừa đảo chuyên nghiệp, càng đẹp trai thì càng là người xấu. Mặc kệ bọn họ đối xử tốt thế nào cũng đều có mục đích cả, không được để cho bọn họ lừa. Nhớ chưa?”



“Ngao!” Vật nhỏ nắm chặt nắm tay… Nhét vào miệng bắt đầu gặm.



“Nè, ba nói có nhớ không vậy?”



Tiểu Hổ đang cố gắng dùng nắm tay mài mài, ra sức thúc giục răng nanh mọc nhanh hơn giúp ba ba cắn kẻ xấu.



“Cái tay này rốt cuộc có gì ngon?” Làm người lớn thật sự không thể lý giải hành vi kỳ quái thích cắn tay cắn chân của trẻ con. Tiêu ba ba nghĩ hắn hẳn là nên đi mua một ít tài liệu giảng dạy tâm lý trẻ nhỏ về xem, không thể bởi vì Tiểu Hổ có thể giao tiếp với hắn mà xem nhẹ vấn đề tâm lý được.



Một đường đi tới cổng khu nhà, người nào nhận ra Tiêu Hòa cũng đều gật gật đầu với hắn, sau đó đều không nhịn được xông tới trêu đùa Tiểu Hổ.



Chỉ một, hai tuần lễ, thằng nhóc này đã nổi danh khắp toàn khu, chưa có đứa trẻ nào hoạt bát hiếu động được như nó. Tuy rằng rất nghịch ngợm, nhưng cũng không thể phủ nhận nó cực kỳ đáng yêu.



Một đứa trẻ vừa đáng yêu lại thích cười như thế cũng không dễ gặp, trêu chọc nó nó cũng không khóc, làm mặt quỷ với nó có thể làm cho nó cười lộ ra hai cái răng cửa nho nhỏ. Nếu cho nó đồ vật gì đó, nó lại càng vui vẻ hơn, có điều vật nhỏ này có thói quen cái gì cũng đút vào miệng, có một lần suýt nuốt mất cái chìa khóa xe của người ta, thiếu chút nữa hù chết người chủ xe đáng thương đang trêu đùa nó.



Còn có đôi lúc nếu làm một ít động tác phức tạp thu hút sự chú ý của nó, nhóc con sẽ lộ ra một loại biểu cảm ngu ngơ ngốc nghếch, thoạt nhìn đặc biệt khiến người khác yêu thương.



Lúc tới được cổng chính thì trên tay Tiểu Hổ đã nắm hai viên kẹo ── bởi vì tay bé quá cho nên không cầm được bao nhiêu, bên ngoài cái địu trẻ em còn treo một con gấu bông nho nhỏ, đều do hàng xóm xung quanh thuận tay tặng. Tiêu ba ba cười híp mắt, hắn không có ý định khoe khoang con trai, thật sự là không có mà. Ha ha ha!



“Tiên sinh muốn đi ra ngoài sao?” Bảo vệ trị an mới tới chào hỏi Tiêu Hòa một cách hữu hảo.



“Không phải, là đón một người bạn.” Tiêu Hòa đoạt lấy một chiếc kẹo trong tay con trai, lột vỏ nhét vào miệng mình, khẽ giương mắt kinh ngạc kêu: “Sao lại là cậu?”



Bảo vệ trị an mới tới nhếch môi, “Ha ha, vừa rồi ở xa đã thấy quen mắt, không ngờ đúng thật là anh. Tôi nói đại ca, một ngàn vạn kia đã mượn được chưa?”



“Ha ha! Mượn được rồi mượn được rồi, nhờ phúc nhờ phúc.” Tiêu Hòa cười ha ha, vươn tay vỗ vỗ bả vai bảo vệ, “Người anh em, không phải cậu làm lái xe cho người ta sao? Sao lại chạy tới đây làm bảo vệ thế?”




Liệt Uyên khẽ rùng mình, trận giáo huấn lần trước vẫn còn ghi nhớ trong lòng, hắn cũng không muốn liều mạng với vị Di tộc này. Năng lượng thể tuy rằng rất thưa thớt, nhưng cũng không phải ít đến mức tìm không ra, chỉ là năng lượng nhiều hay ít mà thôi. Chỉ là hắn cũng không muốn cứ như vậy nhận thua. hắn muốn đánh một trận với gã Di tộc này, lần trước thua rất không cam lòng.



“Một lần cuối cùng.” Viêm Chuyên đột nhiên mở miệng.



“Cái gì?”



“Nếu ngươi thua, không được phép đụng tới người nhà của ta nữa.”



“Nếu ta thắng thì sao?”



Viêm Chuyên lộ ra răng nanh bén nhọn, sát khí trong mắt nồng đạm. Ta tuyệt đối sẽ không cho phép có kẻ nào uy hiếp người nhà của ta, mặc kệ địch nhân là ai.



“Ngươi không có khả năng thắng. Nếu ta chết, ta sẽ kéo theo ngươi đồng quy vu tận.”



“Vậy ngươi thử xem, để coi có phải lần trước ngươi vận khí tốt hay không.”



“Không phải vận khí,” Viêm Chuyên bình tĩnh nói: “Là thực lực, ta sẽ càng ngày càng mạnh.”



Liệt Uyên cắn răng, trong lòng tức muốn chết, nhưng mà cũng biết đối phương nói  đúng sự thật. Nếu lần này vẫn không thể giải quyết tên gia khỏa kia, lần sau hắn càng không nắm chắc. Di Tộc rất hiếu chiến, sau mỗi lần chiến đấu thực lực đều tăng lên rất nhiều. Huống chi kẻ đối diện hắn đây lại còn là một Di Tộc thuần chủng vẫn đang lớn dần.



Tiêu Hòa thấy gã người nước ngoài kia đột nhiên biến mất không còn bóng dáng, trong lòng biết là Tiểu Viêm giở trò quỷ, tâm khẽ khẩn trương.



Hắn có thể cảm giác được một chút căng thẳng không hề che giấu của Tiểu Viêm, cái tên gọi là Ma tộc này hẳn là rất lợi hại đi?



Tiêu Hòa âm thầm siết chặt nắm tay.



“Phong cảnh nơi này rất đẹp.” Lý Trí Vân tán thưởng.



“Cám ơn.”



“Đây là con trai cậu sao?” Lý Trí Vân đã sớm chú ý tới đứa trẻ treo trước ngực Tiêu Hòa, thấy nó đáng yêu, không khỏi vươn tay đùa nghịch.



Nhóc con không rảnh để ý tới ông ta, xoay cái cổ nhỏ cố gắng nhìn về phía sau, “Ê a ê a” ba ba đánh hắn!



Tiêu Hòa xoay đầu vật nhỏ về, dựng thẳng một ngón tay bên môi: “Suỵt, im lặng.”



Vật nhỏ rất nghe lời, lập tức không tiếp tục ồn ào nữa, ngoan ngoãn cuộn mình trong lòng cha nó, đút nắm tay nhỏ vào miệng tiếp tục cắn. Phải nhanh chóng mọc răng đi giúp ba ba chiến đấu!



Tâm tình Lý Trí Vân rất khẩn trương, thấy Tiêu Hòa không có ý định nói chuyện phiếm, cũng không mở miệng nữa. xe nhanh chóng chạy tới trước cửa nhà Tiêu Hòa.



A Phúc đang ngồi ở trong phòng khách làm bài tập, vừa viết vừa nhét đinh thép vào miệng, “Răng rắc! Răng rắc!”, ăn vô cùng ngon lành.



Tiêm Đầu toàn tâm toàn ý ngồi ở trên cửa sổ tu luyện, chủ yếu là lúc này TV chả có chương trình gì hay.



Mân Côi đang ở trong thư phòng nghiên cứu kế hoạch cứu thế vĩ đại của nó, bận đến mức mắt không ngừng lóe hồng quang.



“Tiêu Tiêu!” Vừa nhìn thấy Tiêu Hòa tiến vào, A Phúc lập tức bỏ bài vở qua một bên, chạy tới.



“Làm xong bài tập chưa?”



“… Chưa.” A Phúc gãi gãi đầu, chủ động nói: “Tôi đi pha sữa cho Tiểu Hổ.”



“Ê a ê a” Tiểu Hổ duỗi thẳng tay muốn A Phúc ôm.



Tiêu Hòa cởi bỏ địu trẻ con, ném cả địu lẫn Tiểu Hổ cho A Phúc, “Có khách tới, cậu dẫn nó đi chơi trong chốc lát. Đợi tí nữa tôi giúp cậu chữa bài tập.”



“A. Khách? Ai vậy?” A Phúc rất tò mò, nhà bọn họ ngoại trừ Lý Vi Dân ra, có rất ít khách tới cửa.



Lý Trí Vân đứng ở cửa nhìn A Phúc một lúc lâu, ông rất ngạc nhiên khi Tiêu Hòa có thể đối thoại với A Phúc, nhưng mà rõ ràng ông không nghe thấy A Phúc nói bất cứ lời nào mà. Thấy ánh mắt của A Phúc chuyển hướng sang chỗ mình, Lý Trí Vân lập tức tiến vào phía trong một bước.



“Chào cháu.”



A Phúc nhíu mày, thấp giọng hỏi Tiêu Hòa: “Ông già mặt vàng này tới đây làm gì vậy?” Vừa nhìn thấy người này, trong lòng đã cảm thấy là lạ.



“Ông ta tới nói cho tôi biết lai lịch của miếng huyết ngọc kia.”



Tiểu Hổ giãy giụa trèo ra, đôi tay nhỏ bé ôm lấy cổ A Phúc. A Phúc giữ lấy mông nó, hôn một cái vào mặt.



Tiểu Hổ cao hứng cười khúc khích. A Phúc nhịn không được lại hôn nó một cái nữa, tức thì quăng Lý Trí Vân ra sau não.



Nhìn hai đứa nhỏ hôn tới hôn lui, Tiêu Hòa cũng không đi quản bọn nó nữa, xoay người mời Lý Trí Vân vào phòng khách.



Lý Trí Vân trơ mắt nhìn A Phúc ôm chặt đứa trẻ rời đi, muốn gọi lại mà không biết nên lấy cớ gì.



“Lý tiên sinh dường như rất thích A Phúc?” Tiêu Hòa tinh mắt, nhìn ra lão giả dường như có hứng thú không tầm thường đối với A Phúc.



“Ha ha, đúng là đứa trẻ ngoan. Nếu con tôi còn sống…”



“Thật xin lỗi.”



Lý Trí Vân xua xua tay.



“Ngài uống cái gì? Trà xanh? Hồng trà? Cà phê? Nước trái cây?”



“Hồng trà là được.”



Tiêu Hòa pha hai chén Hồng Trà, đưa cho lão giả một ly, nhìn nhìn cái ghế salon bừa bộn, áy náy cười: “Ngại quá, trong nhà có nhiều trẻ con, hơi loạn chút.”



Lý Trí Vân nhân cơ hội hỏi: “Tôi nhớ lần trước cậu nói A Phúc là cháu của cậu? Tại sao lại sống cùng cậu?”



Tiêu Hòa nhìn ông ta, nụ cười trên mặt không thay đổi.



Lý Trí Vân cả kinh trong lòng, biết mình vẫn là nóng vội.