Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 108 :

Ngày đăng: 09:56 18/04/20


Tiêu An cũng tới, mang theo bạn gái của mình.



Nhìn thấy anh trai, Tiêu An xấu hổ gật đầu, vừa định mang bạn gái lại đây chào hỏi đã bị người mẹ chờ nửa ngày chặn đứng.



Tiêu Hòa phất phất tay, ý bảo cậu ta tùy tiện, cũng không cần qua.



“Tiểu Viêm, cậu có thấy A Phúc đâu không?” Tiêu Hòa kỳ quái, vợ chồng Lý Trí Vân đến trước tiên, lúc tới A Phúc còn đang tranh giành giá nướng thịt với Tiểu Viêm ở hoa viên. Vậy mà chỉ trong chớp mắt đã không thấy bọn họ đâu.



“Phòng khách.”



“A, chắc là đang tâm sự với cha mẹ rồi.” Biết A Phúc đang ở đâu, Tiêu Hòa cũng không tiếp tục lo lắng. Xem thời gian, mọi người đã tới đầy đủ hết, có điều vẫn còn một vị…



“Đến rồi.”



Tiêu Hòa lộ ra nụ cười cổ quái, nhét xiên thịt trong tay về cho Tiểu Viêm, chạy nhanh tới chỗ ông Tiêu, vươn tay đoạt Tiểu Hổ lại.



Ông Tiêu không biết là phát sinh chuyện gì, kinh ngạc nhìn hắn.



Tiêu Hòa hạ giọng nói với cha: “Có một cô gái vẫn chưa chết tâm với con. Con không thích cô ấy nên lấy Tiểu Hổ ra kích thích.”



Ông Tiêu tỉnh ngộ, mắt thấy con trai ôm cháu đi về phía một người phụ nữa thanh tú mặc áo đầm.



Cái tay nho nhỏ của Tiểu Hổ nắm lấy tờ tiền trị giá một trăm tệ hướng cha nó hiến vật quý.



“Ê a ê a” Ông nội cho, còn nói lần sau sẽ mang cho Hổ Hổ thứ tốt.



Tiêu Hòa đưa mắt nhìn, mỉm cười, “Nếu là ông nội cho con thì cứ nhận lấy là được rồi.”



Nhờ ba ba gấp tiền thành một khối vuông be bé, Tiểu Hổ nắm chặt lấy, vui vẻ giấu vào trong yếm nhỏ. Biết đây là tiền, nó muốn dùng số tiền này mua thịt thịt ăn.



“Chào bác sĩ.”



Erya nhìn người đàn ông nhân loại hết sức có tinh thần trước mặt, im lặng.



Thân thể người này lại càng ngày càng tốt, có phải Viêm đã làm gì với hắn hay không?



Chẳng lẽ Viêm còn coi trọng người này hơn so với tưởng tượng của mình sao?



“Tiểu Viêm ở bên kia. Cô uống cái gì? Trên bàn bên kia có đồ uống, cô tùy tiện lấy.”



“Cám ơn.”



“Ê a ê a” Em gái mọc cánh.



Tiêu Hòa thầm kỳ quái, liếc con trai một cái.



Tiểu Hổ vẫn còn đang “Ê ê a a” kêu cánh cánh.



Erya dường như cũng có chút kinh ngạc, thản nhiên nhìn thoáng qua Tiểu Hổ nói: “Nó có một đôi mắt đặc biệt, đứa trẻ này rất đáng yêu.”



“Cám ơn, con của tôi đấy.” Tiêu Hòa đã sớm đợi một câu như thế, cười tít hết cả mắt, chẳng phải cô muốn sinh con cho Tiểu Viêm nhà tôi sao? Xin lỗi, chúng tôi có rồi. Nếu cô thích thì tự mình sinh đi! Oa ha ha!



“Con của anh? Con ruột?” Erya vui vẻ trong lòng, chẳng lẽ người này đã phản bội Viêm? Nếu như là sự thật, Viêm tuyệt đối sẽ không khoan dung cho thư phục giả của mình có con với người khác, trừ khi bọn họ đã đoạn tuyệt quan hệ.



Erya khẽ cười, cuối cùng cô cũng có thể không cần phải chờ tới khi nhân loại này chết đi. Hiện tại cô có thể quang minh chính đại đi theo bên người Viêm rồi.



Không biết suy nghĩ trong lòng Erya, Tiêu Hòa cười âm hiểm ôm lấy con trai đi tới bên người Viêm Chuyên.



Viêm Chuyên nhìn thấy hắn, rất tự nhiên mà đưa cho hắn một xiên thịt nướng.



Tiểu Hổ nhìn xiên thịt kia, thèm đến mức nước miếng chảy ròng ròng.



“Tiểu Viêm, bác sĩ của cậu tới rồi kìa.”



Viêm Chuyên đã sớm nhìn thấy người bạn từ bé này, không thèm để ý lên tiếng chào hỏi: “Tùy tiện ăn đi.”



Erya nghi hoặc trong lòng, nhìn bộ dạng Viêm dường như không giống đoạn tuyệt quan hệ với nhân loại họ Tiêu kia nha? Đây là chuyện gì vậy?



“Tiểu Viêm, con của cậu cần đi tiểu. Cậu dẫn nó đi đi, tôi ra chào hỏi khách khứa.” Vừa nói Tiêu Hòa vừa bế con trai trong tay ngang qua giá nướng đưa cho cha nó.



Tiểu Hổ một bên cảm giác than lửa cực nóng phả lên phía dưới mông của mình, một bên kỳ quái chính mình cũng không nói muốn đi tiểu a, tại sao ba ba lại bảo phụ thân dẫn đi hái hoa vậy nhỉ?



Viêm Chuyên ngẩng đầu mặt không chút thay đổi nhìn về phía Tiêu tiểu nhân.



Ngươi lại muốn làm gì?



Mặc kệ đi, đuổi ruồi mà thôi.



Viêm Chuyên dừng lại một chút, hiểu ra.



Người ta chọc giận ngươi sao?



Tôi biết cô ta từng chạy tới tìm cậu lúc cậu còn đang trong kỳ động dục, hừ hừ, cũng dám thừa dịp tôi đang ngủ câu dẫn cậu. Cho cô ta nghẹn chết luôn!



Ai nói với ngươi?



A Phúc, Mân Côi, Tiêm Đầu.



Trên mặt Viêm Chuyên lập tức treo vài đạo hắc tuyến.



Vẫn là Tiêm Đầu tốt nhất, nó cùng bạn bè của nó đi tìm quần áo, chăn mền, sách vở của bác sĩ mỹ nữ nhà bọn họ, thứ gì cắn được đều cắn thành động luôn. Thật sự là một đám trẻ ngoan mà.



“Ê a ê a ngao ngao ngao!” Mông Hổ Hổ sắp bị nướng cháy rồi.



Viêm Chuyên im lặng đón lấy con trai.



“Phù ──!” Tiểu Hổ lập tức thở phào một hơi.



Tiêu Hòa bị bộ dạng đáng thương của con hắn chọc cho phì cười.



Viêm Chuyên liếc Tiểu Hổ một cái. Giả bộ cái gì mà giả bộ? Lửa như vậy mà cũng đốt cháy nổi ngươi?



Tiểu Hổ giơ nắm tay nhỏ lên nhét vào miệng, chớp chớp đôi mắt to đen láy. Bộ dạng kia thật đúng là giảo hoạt nói không nên lời.



Ánh mắt Erya tràn đầy khó tin nhìn đứa trẻ trong ngực Viêm Chuyên.



“Đây là hậu đại của cậu?”
“Tiêu Hòa? Con có ở trong đó không? Xảy ra chuyện rồi! Tiểu Hổ… Không thấy Tiểu Hổ đâu cả, mau ra đây đi!”



Viêm Chuyên, Tiêu Hòa liếc mắt nhìn nhau. Lại nữa rồi.



“Cha, đừng sốt suột, chắc Tiểu Hổ chạy loanh quanh đâu đó thôi. Con sắp xong rồi.” Tiêu Hòa hắng giọng hướng về phía cửa kêu.



“Con mau ra tìm xem, cha không quen thuộc nhà của con lắm, thằng bé còn nhỏ như vậy, nếu xảy xa chuyện gì thì sao? Ra mau lên!”



Tiêu Hòa liếc Viêm Chuyên, “Nghe thấy không? Cha bảo đi ra nhanh lên.”



Viêm Chuyên… mạnh mẽ đẩy.



Tiêu Hòa vội vàng che miệng lại, thiếu chút nữa kêu thành tiếng.



Một phút nữa.



Chó má một phút! Tiêu Hòa bị đỉnh đến trợn trắng mắt, ôm chặt con dã thú đang không ngừng cày cấy trên thân thể hắn, gắt gao cắn môi.



“Tiêu Hòa, có nghe thấy không? Ra mau lên!” Ông Tiêu la lớn.



“Bác à, bụng A Tiêu có chút khó chịu, bác chờ một lát, cậu ấy ra liền bây giờ.” Lý Vi Dân mặt đỏ hồng nhỏ giọng khuyên can, đồng thời rơi lệ đồng tình với Tiêu Hòa và hoa cúc của tiểu tình nhân nhà hắn.



“Cháu cũng đang tìm nó?”



“Vâng ạ.” Lý Vi Dân nhìn về phía con robot nhỏ trên mặt đất.



Mân Côi giả trang thành món đồ chơi, bảo trì trạng thái bất động.



Ông Tiêu cũng không chú ý đến, chỉ lo lắng đi tới đi lui.



Mấy người khác muốn tìm Tiêu Hòa cũng ngại không dám đi lên, chỉ ngồi đợi ở trong hoa viên lẫn phòng khách.



Cùng lúc đó, trên toàn thế giới, toàn bộ các quốc gia, chỉ cần tin tức không quá bế tắc, đều tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh sơ bộ.



Cửa phòng ngủ mở ra, người đầu tiên xuất hiện chính và Viêm Chuyên mặt đen sì sì. Mặc quần jean, áo ba lỗ, vừa thấy đã biết là tùy tiện mặc vào, chỉ là tùy tùy tiện tiện như thế thoạt nhìn lại gợi cảm muốn chết.



Lý Vi Dân xấu hổ cúi đầu, ngại không dám nhìn y.



Viêm Chuyên đóng cửa phòng.



“Cái kia… Tiêu Hòa…” Ông Tiêu có chút sợ Viêm Chuyên.



“Không phải muốn tìm Tiểu Hổ sao?”



“Đúng vậy, ta thấy Tiểu Hổ mệt, đặt nó trên ghế salon, lại sợ nó lạnh nên chạy tới hoa viên lấy chăn tới, chỉ một lát như vậy trở về đã không thấy nó đâu rồi.” Ông Tiêu cũng không quản người khác có nghe hay không, một mạch giải thích.



Viêm Chuyên không dừng chân, trực tiếp xuống lầu hai đi tới trước cửa thư phòng của Mân Côi, mở cửa liền vào.



“Ê a ê a” thấy cha tới, Tiểu Hổ lập tức kêu gào đòi ăn thịt thịt.



A Phúc quay đầu lại nhìn, thấy không phải là vợ chồng Lý Trí Vân, lập tức yên tâm tiếp tục xem phim của hắn.



Ông Tiêu nghe tiếng trẻ con liền ngó vào, thấy Tiểu Hổ bình yên vô sự ngồi trên một cái bàn kỳ quái, lập tức cảm giác đôi chân của mình mềm nhũn. Ông quả thật là bị đứa nhỏ này dọa chết khiếp, chỉ sợ nó xảy xa chuyện gì.



Viêm Chuyên ôm lấy Tiểu Hổ từ trên bàn điều khiển, thầm nghĩ nên làm thế nào cho thằng nhóc bò loạn khắp nơi này một chút giáo huấn.



Tiểu Hổ không biết mình trong lúc vô tình lại một lần nữa cắt ngang chuyện tốt của cha nó, còn đang làm nũng đòi ăn thịt thịt.



Có rồi, phạt nó trong vòng một năm không được ăn thịt, trừ khi nó học được không quấy rầy bọn họ nữa. Trong nháy mắt Viêm Chuyên đã quyết định được hình phạt cho con trai.



Ngoài cửa, Tiêu Hòa xách theo Mân Côi chầm chậm rì rì đi tới.



“Tiêu Viêm, đồ đệ của cậu nói muốn mời chúng ta xem một sáng kiến vĩ đại của nó, nghe nó có liên quan tới cứu vớt hệ sinh thái của Địa Cầu, giữ gìn hòa bình thế giới.” Tiêu Hòa bất lực nói.



Viêm Chuyên nhíu mày nhìn về phía Mân Côi.



A Phúc thấy Tiêu Hòa tới, không thèm xem phim nữa, xoay người chạy đến bên cạnh Tiêu Hòa, phàn nàn vợ chồng Lý Trí Vân khủng bố ra sao.



Tiêu Hòa vỗ vỗ tay A Phúc, quay đầu nói: “Cha, cha ra phòng khách ngồi một lát đi, chỗ này ngay cả cái ghế cũng chẳng có.”



“Được, được.” Ông Tiêu đang tò mò gian phòng này dùng để làm gì, nghe con trai nhắc nhở như vậy, nhất thời liền nghĩ tới có lẽ đây chính là nơi bí mật của thanh niên họ Viêm kia, nhanh chóng lùi đầu về không dám nhìn nhiều thêm nữa.



“Vậy cha xuống dưới nhà đây. Tiểu Lý, cháu có theo bác xuống không?”



Lý Vi Dân nhanh chóng trả lời: “Chưa ạ, bác đi nghỉ ngơi trước đi, cháu còn có chút chuyện muốn bàn bạc với Tiêu Hòa.”



“A, vậy hai người nói chuyện đi.” Phất phất tay, ông Tiêu tinh bì lực tẫn cũng không dám đòi bế cháu thêm nữa, trong nháy mắt rời khỏi tầng hai.



Tiêm Đầu nghe được động tĩnh, từ trong phòng ngủ của mình chạy ra.



“Chi chi, chỗ này náo nhiệt ghê. Bí mật của Mân Côi bị phát hiện sao?”



Tiêu Hòa đang đánh giá gian phòng giống như thế giới máy móc trí năng trong tương lai này, không ngừng tấm tắc cảm thán.



Chỗ này không biết xài bao nhiêu tiền mới mua được đây!



Mân Côi lập tức vừa kiêu ngạo lại vừa sợ sệt nhìn về phía hai vị phụ huynh.”Tôi làm được rồi!”



“Cái gì?” Tiêu Hòa ngó quanh để tìm ghế ngồi, lại không tìm được.



A Phúc chỉa chỉa cái ghế chuyên dụng của Mân Côi, tỏ vẻ chỗ đó ngồi được.



Tiêu Hòa ngắm ngắm cái ghế dựa làm bằng thép thoạt nhìn cực kỳ cứng rắn kia, thở dài. Vẫn là đứng đi.



“Mân Côi, cho mày đúng hai phút để trình bày cái sáng kiến vĩ đại kia. Cha mày bề bộn nhiều việc lắm.”



Viêm Chuyên dùng ánh mắt hỏi Tiêu Hòa: Đây là đứa thứ hai của ngươi đó hả?



Cút! Tiêu Hòa dùng ánh mắt đáp trả.



Mân Côi nhanh chóng đi tới trước bàn điều khiển, nhảy lên cái ghế chuyên dụng của nó, xoay người nói với Tiêu Hòa: “Không cần hai phút, chỉ cần một giây thôi, các người sẽ biết ta lợi hại thế nào!”



“Tiêu Hòa! Tốt nhất là đừng để nó… ấn…”



Không còn kịp rồi, Mân Côi đã nhanh như chớp “Xoạch” một phát ấn cái nút màu đỏ kia xuống.