Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 109 :

Ngày đăng: 09:56 18/04/20


Lý Vi Dân che mặt.



Ấn rồi, nó ấn thật rồi!



Mân Côi kiêu ngạo mà tắt bộ phim A Phúc đang xem đi, lộ ra hình ảnh căn cứ quân sự nào đó mà nó đang theo dõi.



“Nhìn coi, tôi đã khống chế đạn hạt nhân trên toàn cầu. Có điều để làm thí nghiệm nên tôi chỉ chọn mười viên đạn của mười quốc gia, hiện tại toàn bộ chúng nó đang tiến vào trạng thái chuẩn bị phóng ra. Nếu các người không tin, có thể nhìn màn hình. Tôi đã thu được hình ảnh theo dõi của căn cứ tại mười quốc gia này rồi.”



Màn hình khổng lồ thoáng chốc được chia làm mười hai phần, mười phần đang trình chiếu hình ảnh tên lửa hạt nhân khởi động của mười căn cứ bị chọn làm thử nghiệm; hai phần còn lại truyền ra hội nghị lãnh đạo cấp cao của hai quốc gia lớn nhất, biểu tình của người nào người nấy tham gia hội nghị đều nghiêm túc, ảm đạm.



Mặt đất của các khu căn cứ bỗng nứt ra thành một cái hố đen sì, từng viên đạn hạt nhân màu sắc khác nhau dần dần nhô lên. Trên mặt biển thì nhất thời còn chưa nhìn ra động tĩnh.



Tiêu Hòa há to miệng.



Viêm Chuyên nhíu mày.



Màn ảnh mắt đầu xuất hiện đồng hồ đếm ngược: mười, chín, tám,…



“Ách, Mân Côi, cậu xác định đây là trạng thái chuẩn bị?” Lý Vi Dân buông cái tay phải đang che mắt ra, nhìn trừng trừng màn hình hỏi.



Tiêu Hòa còn chưa ý thức được tình hình, không tự chủ được ngáp dài một cái.



Ngay trong nháy mắt miệng hắn khép lại, mười viên đạn đồng thời phóng lên không trung.



Từng quốc gia một, toàn bộ lãnh đạo cấp cao đứng ở trước màn hình, ngơ ngác nhìn chỗ đạn bị bắn ra, lặng ngắt.



“Xong rồi.”



Không biết ai là người thứ nhất mở miệng nói ra câu đầu tiên.



Tuyệt vọng dần dần bao phủ ở trên đầu mỗi người.



“Thế giới này sắp diệt vong rồi.”



“Con mẹ nó đây rốt cuộc là do tên hỗn đản vô đạo đức chết tiệt nào làm?!”



“Âm mưu của người ngoài hành tinh sao?”



“Mục tiêu, ai biết mục tiêu công kích là ở đâu không?”



Không ai biết được, tựa như cũng không ai biết tại sao mấy viên đạn hạt nhân được kiểm soát chặt chẽ kia lại có thể bị người khác khống chế.



Những người biết nội tình thì vẻ mặt tái nhợt chờ đợi thời khắc thế giới bị hủy diệt, những người không biết thì ai làm việc nấy, người không biết đúng là hạnh phúc nhất. Có kẻ rất may mắn thấy được quá trình đạn đạo bay về phía không trung, rất nhiều người đều kích động chỉ lên trời lớn tiếng kêu: nhìn kìa! UFO!



Mân Côi không thể tin trừng mắt nhìn hình ảnh đạn hạt nhân bay lên khỏi mặt đất.



“Không thể nào!  Rõ ràng tôi đã cài đặt hai mệnh lệnh! Không thể lỗi được, tôi, tôi… sao có thể như vậy?”



A Phúc lén nhìn về phía Tiểu Hổ.



Tiểu Hổ ngây ngốc nhìn lại hắn.



Hai đứa chỉ nhìn nhau có một giây, đồng thời xoay đầu đi. Chúng ta không biết gì hết.



“Đây là đang đùa sao?” Tiêu Hòa mặt không chút thay đổi nói.



Ánh mắt nghiêm khắc của Viêm Chuyên quét về phía Mân Côi, “Mục tiêu ở đâu?”



“Cái gì?” Mân Côi bị đả kích lớn, thân hình nho nhỏ lung lay.



“Nói cho ta biết, mục tiêu!”



“Mặt trăng. Là mặt trăng.” Mân Côi oa một tiếng, khóc lớn.



Nhét Tiểu Hổ vào trong lòng Tiêu Hòa, thân ảnh Viêm Chuyên lập tức biến mất.



Trong hoa viên, Liệt Uyên ngẩng đầu, nhíu mày thật sâu.



“Nè, Uông Uông, ngươi ở đây chờ ta, ta đi chút rồi về ngay.”



“Đã bảo đừng gọi tôi là Uông Uông.” Uông Ái Quốc nổi giận, hắn hận nhất kẻ khác gọi hắn là Uông Uông.



“Vậy thì người hầu.” Không đợi Uông Ái Quốc kháng nghị, thân ảnh Liệt Uyên cũng biến mất trong chớp mắt. Tốc độ quá nhanh, người xung quanh cũng không chú ý tới.



“A! Mọi người nhìn kìa, thứ gì đang bay trên trời vậy?”



Mọi người trong hoa viên đều đồng thời ngẩng đầu lên.



“Tên lửa?”



“Thôi đi! Chỗ chúng ta là đất liền, đào đâu ra căn cứ tên lửa?”



“Vậy là đạn đạo?”



“Ha ha! Sao không bảo là UFO luôn cho rồi?”



Mọi người ăn thịt nướng, uống nước, cười hi hi ha ha, lấy vật bay trên bầu trời làm đề tài đùa giỡn.



Chu Phóng nhìn hoa viên náo nhiệt, ngẩn người, lại quay đầu lại ngó ngó số nhà một chút, đúng vậy, là chỗ ở cửa người lái xe kia.



“Xin hỏi chỗ này có một tài xế taxi kêu Viêm Khiếu đúng không?”



Uông Ái Quốc ngẩng đầu, “Anh tìm anh Viêm? Anh ấy ở trên tầng, anh tự qua đó tìm đi.”



Tiểu Uông tưởng Chu Phóng cùng với một hình cảnh đang mặc thường phục khác là bạn của Tiêu Hòa.



Chu Phóng mỉm cười, “Cám ơn. Xin hỏi cậu ta ở tầng mấy?”



“Tôi không biết, chính anh đi vào tìm đi. Nếu không anh ở dưới lầu hô một tiếng cũng được?”


“Vậy có cặp nào không còn yêu nhau hoặc chia tay không?”



“…Có.”



“Nhìn đi! Vấn đề chính là chỗ đó.”



Viêm Chuyên lặng yên trong chốc lát, đột nhiên nói: “Ngươi đang sợ hãi?”



Tiêu Hòa ngồi dậy, ôm lấy thân thể trần trụi của mình.



Viêm Chuyên im lặng nhìn hắn một lúc lâu, đi tới phía trước ôm hắn, cọ cọ cái trán lên đầu hắn.



“Không phải sợ. Ta là hùng tính của ngươi, là bạn lữ của ngươi, ta thề sẽ ở bên ngươi cả đời, ta sẽ làm được như vậy. Nếu tương lai ngươi dám trèo tường, ta sẽ giáo huấn ngươi. Nếu tương lai ta mập hợp với sinh vật khác, ngươi liền… Ta sẽ không. Ta không lẳng lơ ong bướm giống như ngươi.” Con dã thú nào đó cau mày nói.



Sắc mặt Tiêu Hòa âm trầm, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Một lát sau hắn đột nhiên vung tay cho mình mấy cái tát, khiến cho Viêm Chuyên phải vươn ra bắt lấy tay của hắn.



Ngươi làm cái gì vậy?



Tiêu Hòa ngẩng đầu nhìn y, đột nhiên cười ha ha nói: “Tôi thật sự đúng là ngu xuẩn, lại bị loại vấn đề ấu trĩ này vây khốn. Cậu thấy tôi giống loại người không biết sầu là gì mà cũng miễn cưỡng bày đặt nói sầu không? Rõ thật là, tự mình đem mình cuốn vào. Ai mà quản được tương lai nhiều như vậy chứ! Tiểu Viêm à, cậu không hiểu đâu, tôi đây là hạnh phúc quá nên mới sinh ra cảm giác ưu sầu. Cậu còn nhỏ, chờ qua vài chục năm nữa sẽ hiểu được tâm tình của tôi hiện tại. Ha, quả nhiên vẫn còn là một tiểu yêu quái.”



Viêm Chuyên mặt không chút thay đổi bóp chặt cổ hắn. Ngươi dám vô duyên vô cớ kích thích ta!



“Ặc! Ặc! Tiểu Viêm, đừng, đừng! Chúng ta nói chuyện của Mân Côi đi? Oa, không được đánh người! Phản đối bạo lực gia đình! Cứu mạng, có người giết chồng!”



Hừ, ta không giết ngươi, ta gian ngươi!



Mấy đứa nhỏ trên lầu nghe thấy tiếng Tiêu Hòa kêu thảm thiết đều tỉnh lại, ngay cả Tiểu Hổ cũng dụi dụi mắt bò ra khỏi nôi nhỏ, một mạch bò xuống tầng dưới.



Có cửa? A, đối với ta cửa không thành vấn đề.



Hỏi ta mở như thế nào sao? Không nói cho ngươi, đây là bí mật của Hổ Hổ ta!



Leo đến lầu hai, Tiểu Hổ đã bị A Phúc ôm lấy. Bốn đứa nhỏ nhanh chóng chạy xuống lầu.



Mới vừa chạy đến phòng khách dưới lầu, Tiểu Hổ còn chưa kịp thấy ba ba và phụ thân đang làm cái gì, đã bị A Phúc che kín mắt, sau đó chợt nghe Mân Côi hét lên một tiếng, mắng to:



“Có kẻ nào làm cha mẹ như mấy người không? Thật là quá đáng!”



Hai cái tay nho nhỏ của Tiểu Hổ cào a cào, tức giận kêu: “Ưm ưm, ê a ê a” không được che mắt Hổ Hổ, Hổ Hổ muốn xem.



Trong phòng khách, Viêm Chuyên đặt ở trên người Tiêu Hòa, cái trán nổi gân xanh, đột nhiên trên người bùng lên một ngọn lửa, chỉ trong giây lát, thân ảnh hai người lẫn chiếc sô pha dưới người bọn họ đều biến mất.



Tiêm Đầu sợ hãi than: “Thì ra kết giới còn có thể dùng như vậy.”, lập tức ngượng ngùng lầu bầu: “Ta muốn cưới vợ, ngày mai ta phải đi cưới một cô vợ về.”



Mân Côi quay đầu, chống nạnh mắng: “Không được! Chuột là loài sinh sản nhiều nhất, ngươi mà dám cưới vợ ta sẽ thiến ngươi.”



Tiêm Đầu sợ tới mức “Chi ──” một tiếng, nhảy lên.



A Phúc buông cái tay che mắt Tiểu Hổ ra.



Ánh mắt Tiểu Hổ dạo qua một vòng không thấy được hai người cha của nó, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức hung hăng: “A ô a ô ngao ngao ngao!” Phụ thân cùng ba ba đánh nhau mà không cho Tiểu Hổ chơi cùng!



Mân Côi giận, đúng là phần tử bạo lực!



Cách đó một tầng.



Tiêu Hòa vừa thở hồng hộc vừa nói: “Đừng có lúc nào cũng chúi mũi vào làm làm làm nữa. Tôi còn có chuyện nghiêm túc muốn nói với cậu.”



Nói cái gì? Viêm Chuyên nhẫn nại hỏi. Từ khi có con trai xong chẳng gặp được chuyện gì tốt, bị ngắt ngang liên tục.



Tiêu Hòa muốn đẩy y ra, Viêm Chuyên không cho hắn đẩy, ôm chặt người uy hiếp: “Cứ thế này mà nói.”



Tiêu Hòa trợn trắng mắt, đạp y một cước.



“Nè, sau này việc giáo dục mấy đứa nhỏ trong nhà chúng ta chính là một vấn đề lớn. Lần này Mân Côi nhận được bài học, có lẽ sẽ ngoan ngoãn trong một thời gian, nhưng với tính tình của nó tuyệt đối sẽ không sống yên ổn cả đời, đến lúc đó nó làm ra chuyện đáng sợ hơn thì…”



“Để cho nó tự mình giải quyết.” Viêm Chuyên trả lời rất dứt khoát, đồng thời đôi tay vẫn không quên nhóm lửa khắp nơi.



Tiêu Hòa phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, lại đạp Tiểu Viêm nhà hắn một cước.



“Có điều đứa đáng lo nhất không phải là Mân Côi.” Không được tiếp tục sờ loạn! “Tiểu Hổ mới là tai họa ngầm lớn nhất.”



“Tại sao?” Không cho sờ thì ta cắn.



“… Cậu không cảm giác được nó rất biết giả ngu sao? Còn biết giả bộ đáng yêu nữa!” Cũng không được liếm loạn!



“Đứa bé kia giống ngươi.” Viêm Chuyên lẩm bẩm.



“Ông đây không giả ngu, lại càng không giả bộ đáng yêu!” Tiêu Hòa bạo phát: “Hơn nữa thằng nhóc đó mới được bao nhiêu tuổi? Không đúng, mới sinh ra được có mấy tháng? Quả thực là thành tinh rồi!”



Viêm Chuyên khẽ nhếch khóe môi, Tiêu tiểu nhân dạng này thoạt nhìn có chút cảm giác đáng yêu.



“Ngươi quên rồi sao? Ta vốn cũng không phải là người.”



“… Mẹ nó.”



“Tiêu Hòa,”



“Gì?”



“Ta khôi phục nguyên thân, ngươi cùng ta làm một lần được không?” Viêm Chuyên cắn cắn lỗ tai vợ.



“… Đây là đang cầu xin sao?” Người nào đó do dự tới do dự lui, vừa là động tâm vừa là sợ hãi.



“Ngươi có muốn nếm thử mùi vị ở trên bầu trời bị ta làm cho chết đi sống lại không? Hử?”



“…”



~ Hoàn quyển 7 ~