Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 21 :

Ngày đăng: 09:55 18/04/20


Vụ án ma lột da xôn xao ầm ĩ kết thúc. Siêu mẫu nam tuy rằng rửa sạch oan khuất, nhưng đã trở thành u hồn nơi đáy giếng.



Dựa vào thông tin Tiêu Hòa cung cấp, cảnh sát khai quật ra ba mươi tám cỗ thi thể trong chiếc giếng được đậy bằng phiến đá xanh.



Thi thể lâu đời nhất, chí ít cũng đã có năm mươi năm lịch sử. Điều kỳ diệu là, nước giếng lại không hề có mùi.



Mà căn cứ vào lời khai của Chu Tấn, bà nội hắn qua đời cũng khoảng trên dưới năm mươi năm.



Đồng thời cảnh sát còn phát hiện một đường hầm tại đáy giếng, chỉ tiếc là đi đến nửa đường thì sụp xuống, không có cách nào thăm dò tiếp được nữa.



Về phần Trương Thanh Bình tại sao lại không chết, cũng như làm thế nào để duy trì tuổi thanh xuân, cùng với việc tại sao lại biến thành như hiện tại, thì trở thành câu đố vĩnh viễn không có lời giải.



Sau đó, Tiêu Hòa vừa mới có thể xuống giường, lập tức chống gậy chạy tới Đại Chúng Thanh Nhạc đòi tiền. Để bịt miệng Tiêu Hòa ─ hắn nói nếu không trả tiền theo giao ước, ngày mai tất cả mọi người sẽ biết bí mật của Dư Gia Gia.



Cầm tiền của công ty giải trí còn chưa đủ, hắn thậm chí còn mang theo một tờ báo cũ sắp nát vụn, chạy tới cục cảnh sát lĩnh thưởng.



Từ Nham Phi tiếp đãi hắn, thái độ biểu hiện ra ngoài đặc biệt thành khẩn, đặc biệt khéo léo uyển chuyển. Một hồi lâu sau, Tiêu Hòa cuối cùng hiểu rõ ─ người này nói đi nói lại chung quy là muốn nói tài chính sở cảnh sát khó khăn, hơn nữa sự kiện lần này hy sinh không ít cảnh sát, vì thế…



Từ Nham Phi lèo nhèo nửa ngày, thật vất vả mới lấy ra một cái phong bì.



“Anh xem, đây là tiền thưởng tháng này của tôi, nếu anh không ngại…”



Tiêu Hòa xoay người rời đi.



Từ Nham Phi ở phía sau hắn gọi với theo: “Hai ngày nữa tôi tới thăm anh.”



Tiêu Hòa mắng trong lòng: đi chết đi! Đợi mày tới thăm, Tiểu Viêm nhà tao còn không bị tụi bay tống vào sở nghiên cứu chắc!



Đem tổ tông mười tám đời nhà Từ Nham Phi ra mắng chửi một lượt, Tiêu Hòa vừa về tới nhà trọ đã nói với Tiểu Viêm: “Đi thôi, đi thôi, chúng ta phải rời khỏi đây luôn! Không nhanh là chồn tới cửa bây giờ.”



Viêm Chuyên đối với cái thành phố này không có một chút lưu luyến nào, đương nhiên không cự tuyệt đề nghị của Tiêu Hòa, khoác túi lều trại lên lưng, thêm một cái túi du lịch, mang theo Tiêu Hòa lên đường.



Tiêu Hòa vốn đang muốn mang một vài thứ đáng giá trong phòng đi, về sau thấy phiền phức, việc đi đứng của hắn cũng không tiện, lại sờ sờ chi phiếu trong túi. Hắc, đi thôi!
Quyển 3: Lạp ngập sơn



Lần này, tiểu nhân Tiêu Hòa lại coi trọng vụ án bốn đứa bé mất tích cùng một lúc.



Chuyện này đương nhiên là hoàn toàn chẳng liên quan gì tới việc phát huy tinh thần trọng nghĩa cá nhân.



Sự tình rất đơn giản —— tiền thưởng là mười vạn tệ!



Vụ án học sinh trường tiểu học Tứ Đường mất tích, là dụ dỗ tập thể? Hay là bắt cóc tập thể?



Núi rác xung quanh trường học cũng liên tục xảy ra tai nạn, lần này ngay cả chính Tiêu Hòa cũng thiếu chút bị một con dã thú cường bạo!



Rốt cuộc kẻ chủ mưu đứng sau một loạt sự việc kỳ quái là ai?



Con dã thú kia từ đâu mà tới?



Tình cảm của hai người lần thứ ba có bước tiến triển bất ngờ!



Trong núi rác này rốt cuộc còn ẩn chứa bí mật gì?



Thứ lần trước tấn công hắn là cái gì?



[Chắc chắn tên Tiểu Viêm chết toi kia biết!] Tiêu Hòa bất mãn lầm bầm.



Trên da mặt dày hơn tường thành của Tiêu Hòa thoáng hiện lên một mạt ửng hồng khả nghi, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gãi gãi cằm Hổ Tử, cười nói:



[ Thực ra những lời hôm nay tao nói với người phụ nữ kia cũng không hẳn là hoàn toàn dối trá, miễn là Tiểu Viêm vẫn cần tao dù chỉ một chút, cho dù chẳng qua là nhục dục, tao cũng không để ý. Tao nghĩ… Có lẽ tao thích Tiểu Viêm rồi chăng.]



Tiêu Hòa chợt khựng lại, bỗng nhiên nhận thấy cảm xúc hiện tại của mình thật nực cười.



Tại sao lại thấy tức giận? Thậm chí còn có chút thương tâm?