Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 22 :

Ngày đăng: 09:55 18/04/20


Thời tiết đã rất xấu, đường xá nơi đây lại càng xấu hơn.



Mỗi khi đi trên con đường này, Trần Viện lại không nhịn được muốn oán giận chồng của mình.



Tại sao phải đến nơi đây mà phát triển chứ?



Người khác đều chạy tới thành phố lớn, mình lại mò tới cái thị trấn xa tít tắp này, còn nói nơi này cơ hội giao thương vô hạn.



Tuy nói huyện này hai năm qua phát triển không tệ, nhưng so với đô thị còn kém rất xa. Đặc biệt là về mặt đường xá.



Hiện tại chẳng những cả nhà đã dọn sạch về đây, ngay cả toàn bộ gia sản cũng quăng vào.



Được rồi, cô thừa nhận chồng của cô mấy năm nay ăn nên làm ra chút đỉnh trong thị trấn này, nhưng có cần thiết cả gia đình phải dọn lại đây không?



Rõ ràng là bọn cô sống trong thành phố rất tốt mà.



Nếu không phải mẹ cô suốt ngày lải nhải bên tai rằng – Đàn ông mà có tiền là hư hỏng ngay, không canh giữ bên người, có ngày hối không kịp, thì e cô cũng chẳng mang con gái tới cái thị trấn nhỏ bé này.



Dù vậy công việc trong cái công ty xây dựng ở góc thị trấn này cũng không ít, cô vốn chỉ ở nhà chăm con cũng không thể không đến công ty giúp chồng. Bình thường thì gia đình và công việc luôn cân bằng khá tốt, chỉ là hôm nay trong công ty xảy ra một số rắc rối, sáu gã công nhân bị sa thải dẫn theo một luật sư đến muốn đòi tiền thưởng cuối năm, cô thân làm tổng thanh tra hành chính không thể không ở lại trong công ty lâu hơn một chút.



Một lần ở lại này, đã vượt qua thời gian đón con tan học.



Giờ cô đã gấp muốn chết, mà sau khi cô vừa mới đi vẫn còn có người rất mất hứng. Cô đương nhiên biết những người đó mất hứng chuyện gì, cô cũng biết bọn họ sau lưng bàn tán về cô ra sao.



Họ nói chồng của cô lấy quyền công làm việc tư, dùng lương cao thuê một kẻ ăn không ngồi rồi.



Hừ! Một đám tiểu nhân âm hiểm chỉ biết nói xấu sau lưng người khác.



Tròng trành xóc nảy trên con đường cực kỳ lồi lõm bẩn thỉu khoảng năm phút, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng trường học của con gái.



Đường từ thị trấn tới trường học cùng lắm cũng chỉ 2km, cô lại mất tới tám phút để đi.



Còn nhớ lúc vừa mới tới đây, đường vẫn chưa khó đi như vậy, trước kia từ thị trấn tới trường có một con đường bê tông rất bằng phẳng. Chỉ hai năm sau, con đường này bị các loại xe chở rác hạng nặng đè tới mức hoàn toàn biến đổi. Hai bên đường lại vì bị rác rưởi cùng phế liệu xây dựng đổ xuống trái phép mà dần dần hình thành nên núi rác, khiến cho con đường xi măng rộng rãi ban đầu bây giờ chỉ đủ chỗ cho một chiếc xe tải lớn đi qua.



Còn có mùi thối. Đóng cửa xe, khép kín cửa sổ cũng không có cách nào che được mùi thối kỳ lạ.



Cho dù trời mưa, mùi thối nơi này cũng đọng lại không tan. Còn hôm nào trời đẹp, vậy càng khỏi phải nói.



Thật không hiểu tại sao cái trường học này vẫn còn muốn ở lại nơi đây?



Chỗ này sớm muộn gì cũng bị ngập trong rác rưởi, đến lúc đó chẳng lẽ muốn cho bọn nhỏ ngồi học giữa đống rác sao?



Bị bao phủ tứ phía bởi núi rác khổng lồ càng ngày càng tăng, trường tiểu học Tứ Đường giữa chiều tối càng lộ ra vẻ u ám.



Ngọn đèn hắt tới từ phòng thường trực, ở giữa một mảnh đen kịt cũng chẳng còn chút tác dụng xoa dịu nào, ngược lại nhìn giống như ma trơi.



“Lách tách.”




Ngay lúc đó lại một tia chớp lóe lên rất nhanh.



Cô nhìn thấy cái gì?



Đỉnh núi rác cách đó không xa dường như có thứ gì đó đang ngọ nguậy.



Đen sì, uốn éo.



Khiến cho người ta sởn tóc gáy.



Ngay khi cô muốn nhìn kỹ thì xung quanh lại đã một mảnh mờ mịt. Cô khởi động xe rồi cũng không thể liên tục nhìn chòng chọc về một bên sườn.



“Mẹ…”



“Chuyện gì?” Trần Viện nhịn cơn bực dọc nói, cô không thể tiếp tục quát mắng con gái lần nữa. Nếu không thì tiểu tổ tông này nháo loạn trong xe, cô cũng đừng hy vọng có thể về nhà trước tám giờ.



“Nhìn kìa!”



“Nhìn cái gì?” Trần Viện thầm khó chịu, đang lái xe thì nhìn kiểu gì?



“Có người ở phía sau chúng ta.”



Cái gì?



Trần Viện theo bản năng đảo mắt qua cái gương trong xe.



“Oành oành oành ——!” Tiếng nổ phía sau còn dữ dội hơn toàn bộ số chớp vừa rồi cộng lại.



Một bóng đen hình người chậm rãi đứng lên từ trên đỉnh núi, giơ cao hai tay, thân thể vặn vẹo theo một độ cong kỳ quái, giống như đang nhảy múa?



Đang làm cái gì vậy?



Hình ảnh trong nháy mắt vô cùng quỷ dị. Trên người Trần Viện nổi lên một tầng da gà.



“Rào rào!” Mưa to như trút nước xối xuống.



Trần Viện lập tức nhìn về phía trước, tăng tốc ô tô, không hề quay đầu lại chạy về hướng thị trấn.



Mình không thấy bất kỳ cái gì hết. Vừa rồi những thứ kia đều là ảo giác do sấm sét mà thôi!



“Mẹ…”



“Câm miệng ——”



Lưu Hâm Hâm thực đau lòng, cô bé muốn nói với mẹ, phía sau xe vẫn luôn có người đang đuổi theo bọn họ.