Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt
Chương 31 :
Ngày đăng: 09:55 18/04/20
Tiêu Hòa trừng to mắt, hết thảy hiện ra ở trước mặt hắn chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: thâm sơn cùng cốc!
Không nghi ngờ gì nữa, cô gái kia trăm phần trăm là biến thái, hang động vừa rồi chín phần là phòng chứa đồ của cô ta.
Sờ soạng khắp người, lấy ra một cái bật lửa, một chùm chìa khóa cửa nhà họ Tôn và một con dao gọt trái cây.
Tiêu Hòa cảm động muốn khóc.
Trong rừng sâu núi thẳm còn có thứ gì đáng yêu hơn bật lửa được nữa cơ chứ?
“Ngao ——!”
Tiêu lão đại sợ tới mức run lên, bật lửa rơi trên mặt đất.
“Tao XXX!” Một tràng chửi rủa thô tục tuôn ra từ miệng, Tiêu Hòa kêu gào thảm thiết ngồi trên mặt đất mò mẫm tìm bật lửa.
Đầu ngón tay đụng tới thứ gì đó lông lá xồm xoàm…
Vội vàng tự thôi miên mình, thoáng đổi lại phương hướng sờ.
Lần này đụng phải một cái gì đó thô ráp, tương tự như cành cây.
Tiêu Hòa nhịn không được nhẹ nhàng thở ra trong lòng.
Bật lửa đâu? Bật lửa rớt chỗ nào rồi?
Nhờ vào chút ánh trăng le lói thật sự khó có thể tìm đồ vật gì đó trong rừng cây tối tăm âm u như thế này, hơn nữa lại còn là cái bật lửa nhỏ xíu như vậy.
“Bịch!” Có thứ gì rớt xuống trên tay.
Trong nháy mắt cảm thấy lạnh lẽo, tiếp theo cũng cảm giác được thứ đó lông lá xồm xoàm.
“Má ơi ——!” Tay phải dùng sức vung, thứ vừa rơi vào tay kia hóa thành một cái bóng đen nhỏ bay ra.
Không nên trách Tiêu đại thúc nhát gan, kẻ có thể ở tình huống này mà sau khi vừa kêu thảm thiết xong, vẫn có thể tiếp tục kiên nhẫn mò mẫm bật lửa trên mặt đất, đại khái cũng chỉ đếm được vài người.
Xa xa, cục lông vừa tiếp xúc thân mật với thân cây xong xù lên, lật thành hình chữ đại(大) rơi trên mặt đất, còn đống hạt dẻ giấu ở trong lòng nó bị một đập này cũng không biết phân tán đi đâu.
“Ngao ——!”
Xa xa lại truyền tới một tiếng thú rống trầm thấp.
“Tách.” Một ngọn lửa nhỏ mỏng manh sáng lên, Tiêu Hòa cuối cùng cũng tìm được bật lửa.
Nếu một người cho tới bây giờ không có kinh nghiệm sinh sống trong rừng mà có thể tìm được đường ra một cách chính xác giữa đêm khuya trên núi sâu, vậy thì cho dù đi ra ngoài tùy tiện mua một vé xổ số cũng có thể trúng giải nhất
Tiêu Hòa có phải loại người may mắn ngất trời này không?
Hiển nhiên không phải. Người nào đó tự mình hiểu rất rõ ràng, hắn luôn luôn cho rằng mặc dù mình thông minh, anh tuấn hơn nhiều so với người bình thường, nhưng hắn cũng chỉ bất thường hơn so với những người này một chút mà thôi.
Cho nên cái kẻ bất thường hơn một chút so với người thường như hắn lạc đường trong rừng giữa đêm khuya cũng là chuyện rất bình thường.
Vấn đề là, hắn không chỉ lạc đường, mà còn giống như đã chạy tới khu vực không nên vào.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Tiêu Hòa chú ý tới toàn bộ âm thanh xung quanh dường như cũng biến mất.
Rõ ràng ngay từ đầu còn có vài tiếng côn trùng kêu hay tiếng chim hót trong đêm, nhưng bây giờ ngoại trừ âm thanh sột soạt khi dẫm lên lá khô ra, cũng chỉ còn ngọn đuốc cháy phát ra tiếng nổ lép bép.
Hắn thề là hắn hoàn toàn đi theo phương hướng tiếng thú truyền tới. Nhưng cái loại yên tĩnh này thể hiện cho điều gì?
“Ngao ——!”
Tiếng thú hống rõ ràng tới không thể rõ ràng hơn truyền đến từ một nơi cách mình không tới trăm bước.
“Thịch thịch thịch.” Trái tim đập như nổi trống. Tiêu Hòa là tiểu nhân, không hề có chút hứng thú chút nào với việc làm anh hùng. Hơn nữa còn là anh hùng đánh hổ.
Chẳng phải nói hổ trên Vũ Công Sơn đã tuyệt chủng rồi sao? Tại sao âm thanh này lại giống tiếng hổ gầm từng nghe được trong vườn bách thú vậy?
Tiêu Hòa theo bản năng khom lưng xuống, nhẹ nhàng giơ cây đuốc lên, bước về hướng trăm bước phía trước kia.
May mắn là, nơi đó lại có một bức vách nham thạch chắn lại.
Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, Tiêu Hòa khom người nhón mũi chân lùi về phía sau.
Mặc kệ người bắt hắn là ai, hắn cũng không muốn chôn thây trong rừng sâu núi thẳm. Hắn lớn lên ở thành phố, chết cũng muốn chết dưới ánh đèn tàn tạ của thành phố.
Mắt thấy dần dần rời xa bức vách đá, trên mặt Tiêu Hòa lộ ra một nụ cười may mắn, xoay người liền hướng về phía đối diện… phi nhanh một cái, ngay cả Tiêu Hòa cũng không tin chính mình vậy mà có thể chạy được loại tốc độ này, quả nhiên người tới đường cùng liền dễ dàng kích thích hoóc-môn thận.
Tránh ở phía sau đại thụ, Tiêu Hòa nắm chặt cây đuốc sợ tới mức thở dốc lại không dám thở ra tiếng.
Chắc chắn là lỗ tai hắn có vấn đề. Hoặc là là khu rừng này đã khiến cho đầu óc hắn choáng váng, ngay cả việc vách đá có thể tạo ra tiếng vang cũng không biết.
Nghĩ đến âm thanh truyền đến từ phía đối diện vách đá, kỳ thật cũng là…
“Ngao ——” Tiếng kêu này có hàm chứa ý tứ khiêu khích, động tác lại càng giống.
Bạch Hổ ngẩng đầu, từ khi nhìn thấy đường đá nó không phát ra thêm một tiếng rống nào nữa.
Đêm nay nó cần hoàn thành lễ trưởng thành của nó, mà nó không hy vọng bất luận con người hay động vật nào tới quấy rầy nó.
Tiêu Hòa nhìn thấy dấu hiệu thuộc về nhân loại, một tấm bảng ghi chú dựng dọc ngay trước khối nham thạch vuông vức. Hắn liều mạng cổ vũ chính mình, cố gắng thêm một chút nữa, chỉ cần chạy theo con đường này nhất định có thể tới chỗ quản lý rừng linh tinh gì đó.
Bạch Hổ ở phía sau khinh bỉ cười tên tiểu nhân vừa âm hiểm vừa ngu ngốc này, ta muốn ăn ngươi, còn có thể cho ngươi có cơ hội chạy đến nơi đây? Nếu không phải bộ dạng ngươi chạy trốn không khó xem, ta sớm đã giải quyết ngươi ngay tại chỗ.
Chỉ có điều, dừng lại ở đây.
Ngay trong nháy mắt Tiêu Hòa vừa mới chạy đến trước nham thạch muốn vượt qua, Bạch Hổ từ phía sau lập tức bổ nhào tới gã đàn ông, chuẩn tới không thể chuẩn hơn.
Tiêu Hòa thiếu chút nữa không thở nổi, dựa vào trên tảng đá lớn bị Bạch Hổ ép tới bẹp dí không thể động đậy.
Bạch Hổ nhảy ra khỏi người hắn.
Tiêu Hòa nâng thắt lưng dậy muốn đứng lên.
Bạch Hổ từ phía sau quất một đuôi, đánh cho Tiêu Hòa kêu oa oa một lần nữa lại nằm úp sấp trên tảng đá.
“Con mẹ nó, ông mày không phải chuột, muốn ăn thì ăn đi, có gan mày nhìn mặt tao mà ăn. Ông mày xuống âm tào địa phủ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày!”
Tiêu Hòa có tiếp tục ngu ngốc cũng cảm giác được, con hổ này đang chơi trò mèo vờn chuột, đùa giỡn hắn tới vui vẻ.
Bạch Hổ mở ra cái miệng to như chậu máu, “A ô!” cắn một cái lên mông hắn.
Rất nhẹ, thật sự.
Nhưng mà Tiêu Hòa gào thét giống như bị người lăng trì.
Tiếp theo…
“Làm cái gì vậy?” Hổ ăn thịt người còn cởi quần con mồi trước khi ăn?
“Cứu mạng a ——!”
“Tiểu Viêm —— Tiểu Viêm —— mau tới cứu tôi!”
Đầu lưỡi đang liếm loạn khắp nơi của Bạch Hổ chợt dừng lại. Trong tích tắc đôi mắt trở nên phi thường sáng ngời, tựa như có hai ngọn lửa bùng cháy trong mắt.
Tiêu Hòa giữa lúc kêu thảm thiết rõ ràng nhận thấy được hơi thở của con hổ sau lưng trở nên nặng nề.
Nó muốn làm cái gì? Cái con súc sinh này định sẽ làm gì hắn?
Tiêu Hòa xích lõa nằm sấp trên tảng đá nhẵn bóng, mỗi lần muốn đứng lên đều bị con hổ một lần nữa áp trở lại.
Da thịt trên người bị lưỡi hổ liếm tới phát đau. Hơn nữa vị trí liếm cũng càng ngày càng quỷ dị…
Chẳng lẽ? Chẳng lẽ?!
“Con mẹ nó đồ biến thái chết tiệt! Cút ngay cho tao! Cứu mạng —— cứu mạng a! Hổ muốn cưỡng gian người!”
Bạch Hổ không thích lời hắn nói, nâng chân lên hung hăng vỗ một cái vào mông hắn.
Tiêu Hòa kêu càng thê thảm.
Tại sao không ai nghe được tiếng kêu cứu của ta? Trên núi này chẳng lẽ ngay cả doanh trại ngoài trời cũng không có sao?
Ô ô, Tiểu Viêm, Viêm Viêm, mau tới cứu tôi đi, nếu hiện tại cậu xuất hiện, tôi thề sau này nhất định sẽ hầu hạ cậu giống nô lệ hầu hạ ông chủ.
“Đồ cọp háo sắc không biết xấu hổ mày, tương lai nhất định sẽ bị thiên lôi đánh chết! Tao sao lại xui xẻo như vậy chứ? Tại sao tao lại gặp phải loại chuyện này? Tiểu Viêm, tao hận mày ——!” Nếu không gặp mày, tao cũng đâu có đụng phải loại chuyện kỳ quái này chứ.
Bạch Hổ nháy mắt nộ khí dâng trào. Ta cho ngươi mắng!
“Oa a ——!” Con hổ chết tiệt vậy mà, vậy mà… Tiêu lão đại thất thanh khóc rống.
Bạch Hổ thu hồi đầu lưỡi cùng răng nhọn đang tàn sát bừa bãi, sau một lúc lâu dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm lưng Tiêu Hòa giống như an ủi.
Tiêu Hòa không nhịn được.
Nước tiểu xuôi theo nham thạch làm ướt giày của hắn.
Sợ hãi, phẫn nộ, còn có cảm giác nhục nhã mãnh liệt, khiến cho Tiêu Hòa gần như suy sụp.
Bất luận người bình thường nào chỉ e là cũng đều không thể chịu đựng được một đêm như vậy thôi.
Trước tiên tỉnh lại trong một hang động, ra ngoài lại phát hiện mình đang ở rừng sâu núi thẳm giữa đêm khuya. Tiêu Hòa cảm giác lá gan của mình đã rất lớn, cũng dám cầm lấy một cây đuốc mò mẫm tìm đường giữa khu rừng tối đen.
Sau đó trong lúc vô tình gặp phải hai dã thú khổng lồ đang sắp ***, từ thời khắc đó trở đi nỗi hoảng sợ khi cho là mình sẽ bị cắn chết ăn tươi vẫn treo lủng lẳng trên đầu của hắn. Huống chi con lớn nhất trong số đó đuổi theo hắn chạy năm dặm đường. Hiện tại lại càng…
“Vi Dân… Vi Dân… ” Tiêu Hòa khóc đến thực thương tâm. Hắn cảm giác mình sẽ chết, hơn nữa sẽ chết rất nhục nhã rất khó coi. Hắn thậm chí có thể tưởng tượng ngày hôm sau khi mọi người phát hiện thi thể sẽ xuất hiện biểu cảm gì.
Tâm tình Bạch Hổ thực phức tạp. Lần đầu tiên nó cảm thấy được cái tên “Vi Dân” này thật đáng ghét. Càng thấy tức giận bởi vì ngay lúc này đây mà Tiêu Hòa lại kêu cái tên đó .
Phía sau có thứ gì đó ấm áp trùm lên, bao phủ toàn thân hắn.