Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt
Chương 32 :
Ngày đăng: 09:55 18/04/20
Lúc Tiêu Hòa mở mắt ra thì thấy Tiểu Viêm đang ngồi ở bên cạnh hắn.
Dụi dụi mắt, hắn cũng không biết mình đang nằm mơ hay thật sự là nhìn thấy cứu tinh.
Viêm Chuyên thấy hắn tỉnh lại, vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ trán hắn.
Ách… Thật dịu dàng. Tiêu Hòa ngẩn ra.
Quả nhiên là đang nằm mơ, nhìn coi, trời còn chưa sáng hẳn, mờ mờ mịt mịt. Bất quá đã có thể nghe được tiếng chim hót.
Nơi này không phải là chỗ lúc trước, không có đường đá, không có nham thạch, càng không có con dã thú đáng sợ mà biến thái kia.
Nơi đây là một đồng cỏ, đồng cỏ vô cùng rộng lớn. Bốn phía không có lấy một ngọn cây.
Hắn đang ở chỗ nào?
Tiêu Hòa ngoảnh đầu nhìn khắp bốn phía, lúc này mới phát hiện hắn đang gối lên đùi Tiểu Viêm.
Cỏ xung quanh cao hơn cỏ bình thường, nhưng có lẽ vẫn chưa phát triển hết, bụi cỏ vừa vặn cao tới mu bàn chân.
“Tiểu Viêm?”
Ừm.
“Tôi còn sống?”
Ánh mắt Viêm Chuyên nhìn hắn giống như đang nhìn một tên ngốc.
“Cậu, cậu có thấy một con bạch hổ hay không, một con bạch hổ vừa cao vừa to như thế này này?”
Vẻ mặt Viêm Chuyên không thay đổi.
“Cậu đuổi nó đi đúng không? Cậu…” Tiêu Hòa kích động muốn chết, nắm chặt vạt áo Tiểu Viêm, nước mắt chực trào.
“Viêm Viêm, biết ngay là chỉ có cậu tốt với tôi nhất. Có phải cậu phát hiện tôi không trở về, cho nên mới ra ngoài tìm tôi, sau đó nhìn thấy một con hổ ức hiếp tôi, cậu liền đuổi nó đi rồi cứu tôi có đúng không?”
Viêm Chuyên suy nghĩ trong chốc lát, miễn cưỡng gật đầu coi như thừa nhận cách giải thích của Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa lập tức thở ra một hơi dài, cả người ngồi bệt trên đùi Viêm Chuyên. Không tới một lúc sau, hắn lại lăn một vòng bò dậy, nắm lấy áo Viêm Chuyên, vội la lên:
“Tiểu Viêm, cậu có giết nó hay không?”
Giết nó rồi, ta còn có thể ngồi chỗ này sao?
“Không giết nó? Vậy cậu có đả thương nó không?”
Không.
“Cái gì? Cậu cứ vậy mà để nó chạy thoát?” Tiêu Hòa thanh thanh cổ họng rống.
“Tại sao lại không giết nó, cho dù không giết, cũng phải thiến nó, cắt đuôi cắt gân chân nó chứ!”
Viêm Chuyên…
Bụi cỏ bốn phía rõ ràng héo rũ rất nhiều, giống như bị nướng cháy bằng nhiệt độ cực cao.
“Cậu không biết cái con dã thú không biết xấu hổ kia đáng giận thế nào đâu! Nhìn coi, trên người ngay cả một cái quần cũng không còn! Ách, Tiểu Viêm, cứ như vậy để tôi nằm trên đùi?” Tốt xấu gì cũng phải khoác cho tôi bộ quần áo chứ.
Viêm Chuyên đường như đang cố gắng khắc chế cái gì đó.
Thỉnh thoảng phát ra vài tiếng nức nở chọc cho người bên dưới càng thêm điên cuồng, ôm chặt hai cánh tay mạnh mẽ thao túng thân thể, răng nanh, đầu lưỡi, môi lại càng công kích bất cứ chỗ nào có thể công kích được, nhũ đầu nho nhỏ không bắt mắt bị hút tới giống như hai hòn đá dựng thẳng trước ngực.
Lâu thật lâu…
“Nè, cậu làm sao vậy? Uống lộn thuốc?” Tiêu Hòa bộ dạng uể oải nằm trong lòng Viêm Chuyên, nhỏ giọng oán hận.
Viêm Chuyên dường như còn chưa có thỏa mãn hoàn toàn, ngón tay bắt được cơ hội liền trượt đến nơi nào đó chuyển động, cố gắng khơi mào *** của đối phương.
Tiêu Hòa né vài lần, trốn không thoát, chỉ có thể mặc kệ.
“Cậu bảo con cọp kia đêm nay có tới hay không?”
Viêm Chuyên nâng thân thể Tiêu Hòa lên, muốn làm cho cái mông đối phương “Vừa khéo” ngồi vào trên hông.
Tiêu Hòa liều mạng trèo xuống.
Viêm Chuyên dứt khoát ỷ mạnh hiếp yếu, kiên quyết ôm Tiêu Hòa vào trong lòng, nhân tiện còn vô cùng tinh tế chuẩn xác điều khiển vị trí một chút.
Tiêu Hòa rên nhẹ một tiếng, trở tay nắm chặt cánh tay Tiểu Viêm.
Viêm Chuyên dùng đầu gối cố gắng tách hai chân ra.
Tiêu Hòa ngẩng đầu kêu không thành tiếng.
Viêm Chuyên sau khi tiến vào cũng không vội, dù gì cũng đã qua thời kỳ non trẻ, cũng biết phải dùng một ít thủ đoạn gia tăng tình thú.
Y dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vân vê ngực Tiêu Hòa, viên thịt kia liền lăn qua lăn lại ở trong lòng bàn tay. Chơi vô cùng thích.
Tiêu Hòa nắm lấy cái tay xấu xa kia, nhíu mày thấp giọng rên rỉ.
“Cái kia… Dã thú đến đây thì tính sao?”
Viêm Chuyên ngẩng đầu ngắm ngắm mấy cạm bẫy che giấu kỹ càng, cũng không biết trong lòng đây là cái tư vị gì.
Ta mà ngu xuẩn như vậy sao?
“Cậu lấy cái… mũi tên độc bên kia tới… Đề phòng ngộ nhỡ…”
Viêm Chuyên do dự một chút, nếu lấy để đối phó y thì xử lý làm sao?
“Ngu ngốc! Lấy ra đây… Tôi cũng đâu có dùng nó đâm cậu!”
Viêm Chuyên không biết được chính mình có nên tin tưởng hắn hay không, nhưng vẫn ngoan ngoãn kéo thứ đồ kia lại.
“A… Nhẹ chút nhẹ chút, đừng có nặng như vậy…”
Hóa ra trong lúc Viêm Chuyên vươn tay ra, đồng thời cũng kéo theo bộ phận nào đó chôn trong cơ thể Tiêu Hòa.
Có thể di chuyển được chưa? Viêm Chuyên nhẹ nhàng chọc a chọc.
Tiêu Hòa… buồn bực bắn cho Viêm Chuyên một ánh mắt vô cùng khinh thường.
Sau khi thỏa mãn, Viêm Chuyên cảm thấy phải làm điều gì đó khen ngợi Tiêu Hòa. Nghĩ một lát, viết năm chữ trên tay Tiêu Hòa đang buồn ngủ.
Tiêu Hòa dường như không cảm giác được, còn lầu bà lầu bầu mắng một câu.
Viêm Chuyên nghĩ thầm, ngươi muốn kiếm mười vạn tệ, ta đã giúp ngươi. Là chính ngươi không chú ý, vậy cũng đừng trách ta.