Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 35 :

Ngày đăng: 09:55 18/04/20


Người phụ nữ nhặt rác tuổi trung niên kia gọi là Từ Bình, quê ở Hoài Âm. Gả cho người cùng họ tên Từ Bản Tài. Hai người kết hôn xong sinh được một con gái, nhưng mà nhà họ Từ làm nghề nông muốn có con trai để lao động, lại sợ vượt kế hoạch bị phạt tiền, sau khi thương lượng, hai người mang theo con gái ra làm thuê bên ngoài, định chừng nào sinh được con trai mới quay trở về.



Nhưng mà vợ chồng hai người phiêu bạt bên ngoài nhiều năm, bởi vì cuộc sống bấp bênh, mang thai hai lần đều bị sảy mất. Những năm về sau thì không làm sao mang thai được. Hai vợ chồng đưa nhau ra bệnh viện kiểm tra, lại được tin sét đánh. Báo cáo kiểm tra được đưa ra, bác sĩ thông báo cho bọn họ biết, thân thể Từ Bình từ khi sinh non không được chăm sóc tốt, hiện tại đã không thể mang thai được nữa.



Hai vợ chồng thương tâm một hồi, về sau cũng chấp nhận. Từ Bản Tài cho rằng số mình là không có con trai, sau khi hết hy vọng liền đối đãi với con gái duy nhất của mình như bảo bối, được cái cô nhóc thông minh lanh lợi vô cùng, quả thực là khôn ngoan tới mức không giống con của hai người bọn họ, hai vợ chồng đương nhiên càng coi đứa bé như hy vọng.



Vợ chồng hai người vốn tính toán năm nay kiếm được chút tiền, sẽ mang con gái trở về với ông bà cho nó tới trường đi học. Không có khả năng sinh con trai, liền lo liệu bồi dưỡng đứa con gái độc nhất này cho tốt. Hai vợ chồng thống nhất cho dù có tiếp tục khổ sở, cũng phải để cho con mình được học hành tới khi tốt nghiệp đại học. Để cho đứa con gái duy nhất này của bọn họ làm rạng rỡ tổ tông.



Vậy mà…



Đêm hôm đó người từ dưới quê lên, ngay trước mặt đứa nhỏ nói để cho Từ Bản Tài tiếp tục mua một đứa con trai, còn nói chỉ cần năm nghìn tệ là được. Từ Bản Tài ngay từ đầu không đồng ý, sau lại bị người đồng hương khuyên nhủ, không khỏi có chút động tâm. Đúng lúc này, con gái của bọn họ, Từ Kim Tú khi ấy đã tám tuổi, từ trong nhà chạy ra ngoài.



Từ Bình cũng không lưu ý, về sau lại nhìn thấy bên ngoài sấm chớp dữ dội mưa gió ầm ầm mà con gái mình còn chưa trở lại, lúc này mới nghĩ tới con bé tuy nhỏ nhưng cũng có thể hiểu rõ ý tứ trong lời nói của người lớn, vừa rồi chạy ra ngoài có lẽ là đang tức giận. Nghĩ đến điểm này, Từ Bình ngồi không yên, vội vàng chạy ra cửa tìm kiếm. Ngay trong khoảnh khắc vất vả lắm mới tìm được con gái, cô nhìn thấy ── con gái cô ngồi ở vũng nước ven đường đùa nghịch, vì tránh chiếc xe tải đang lao tới như bay mà ngã nhào trên mặt đất. Nhưng đúng vào lúc ấy, một chiếc xe con lao qua đầu con bé.



Cô vội vàng chạy qua, ôm lấy con gái, đứa bé còn sống, còn có ý thức.



Cô buông con gái ra dốc sức gào thét, liều mạng vẫy tay, đuổi theo chiếc xe kia một đoạn đường, hi vọng nó có thể dừng lại đưa con gái mình tới bệnh viện.



Nhưng mà chiếc xe kia không thèm dừng lại.



Sau đó, hai vợ chồng ôm con gái lao băng băng trong mưa lớn, tới khi bọn họ gọi được một chiếc xe chạy tới bệnh viện thì đứa nhỏ đã trút xuống hơi thở cuối cùng.



Con gái bảo bối của cô, hi vọng của vợ chồng bọn họ cứ như vậy mà mất đi.



Cô nhớ rõ biển số chiếc xe kia.



Chiếc xe đó cô có biết. Ngày nào chủ xe đó cũng tới trường tiểu học Tứ Đường đón con, thỉnh thoảng còn đến rất trễ.



Tiêu Hòa thở dài, xoa xoa lông mày nói:



“Cô có nghĩ tới hay không, đêm hôm đó mưa lớn như vậy, con đường này lại không có đèn, có lẽ Trần Viện căn bản là không phát hiện ra con gái của cô ngã ở ven đường. Có lẽ cô ấy…”



“Mặc kệ!” Người phụ nữ gầy yếu đột nhiên gào thét một cách hung ác, “Chính cô ta giết con gái tôi! Chính là cô ta! Con gái tôi khi đó còn sống, nếu cô ta chịu dừng xe lại đưa nó đi bệnh viện thì con bé căn bản đâu phải chết. Có lẽ bây giờ nó còn sống rất tốt! Tôi giết con cô ta, là do cô ta nợ tôi!”



Đúng vậy, cô không có sai. Cô đã từng hỏi qua, loại chuyện này nếu có báo cảnh sát, cùng lắm cô ta chỉ phải bồi thường một ít, thậm chí ngay cả tù cũng không cần ngồi.



“Vậy cô chôn Lưu Hâm Hâm ở đâu?” Tiêu Hòa đã không còn muốn nói gì thêm. Loại chuyện này, phải trái đúng sai chính mình cũng không thể nói rõ ràng.



“Tôi… Không biết.” Người phụ nữ đột nhiên lại trở nên run lẩy bẩy, trên mặt viết hai chữ “Sợ hãi”.



Sao lại như vậy? Tiêu Hòa nhíu mày.



“Con, con bé… Không thấy…”



Cái gì? Bỗng nhiên trong đầu một ý nghĩ chợt lóe lên, Tiêu Hòa dường như bắt được cái gì, buột miệng nói ra: “Tôi biết cô chôn con bé ở đâu.”



Gã đàn ông cô ta ôm chặt trong ngực kia không phải là kẻ nhặt rác lần trước hắn tặng một gói thuốc lá sao?



Khi đó còn thấy kỳ quái đối phương đang đào cái gì, lại phải đào sâu như vậy.



“Cô nói không thấy là ý gì?”



“Không thấy là… Không thấy thôi.” Khí thế của người phụ nữ dường như hoàn toàn biến mất. Cắn môi, vẻ mặt bất an.



“Các người chôn con bé trong núi rác, cảnh sát đến hỏi nơi bọn trẻ mất tích thì các người lo lắng thi thể Lưu Hâm Hâm bị phát hiện, cho nên tính toán đào ra xử lý một lần nữa, có lẽ muốn tiếp tục chôn sâu hơn một chút, có lẽ…” Tiêu Hòa không muốn nghĩ tới phương pháp xử lý đáng sợ hơn ghê tởm hơn nữa.



“Kết quả là các người phát hiện thi thể Lưu Hâm Hâm không cánh mà bay. Đây cũng là lý do vì sao chồng cô đào hố trên núi rác. Đúng không?”



Người phụ nữ không tự chủ được gật gật đầu.



“Các người đang sợ hãi, sợ hãi Lưu Hâm Hâm biến thành quỷ tới báo thù…”



“Đừng nói nữa!” Người phụ nữ thét chói tai, ôm chồng mình càng chặt hơn.



Tiêu Hòa lảo đảo một cái về phía sau, ngồi phịch lên người Tiểu Viêm. Đừng nói là đống chuyện lạ phát sinh trên núi rác này đều do ma quỷ quấy phá, lại còn là oan hồn của trẻ em đấy chứ?



Tiêu Hòa mệt mỏi, nâng mí mắt, “Một câu hỏi cuối cùng, ba đứa trẻ khác ở nơi nào?”



“Không biết.”



Biết ngay là đáp án này.



“Tiểu Viêm, nói xem ba đứa bé kia liệu có phải là bị Lưu Hâm Hâm chộp tới làm bạn hay không?”



Viêm Chuyên rất thành thật lắc đầu.



Hửm? Có vấn đề. Tiêu Hòa nheo mắt lại chăm chú nhìn Viêm Chuyên.



Cảnh sát tới.



Sớm hơn dự kiến của Tiêu Hòa rất nhiều. Có lẽ vụ án trẻ con mất tích này đã khiến cho họ sứt đầu mẻ trán, bất kể dư luận hay áp lực từ cấp trên, hoặc là lương tâm của bản thân lên án, cũng đã sắp đẩy họ tới bờ vực sụp đổ. Dưới tình huống như rắn mất đầu, chỉ có thể tìm kiếm tin tức khắp nơi, đột nhiên có người chủ động báo nguy nói có tin tức của bọn nhỏ, hơn nữa còn bắt được nhân vật đầu rắn hư hư thực thực kia, muốn bảo họ đừng có tới nhanh cũng hơi bị khó.



Xe cảnh sát vừa đến chưa lâu, xe cứu thương cũng rú còi từ xa ùn ùn kéo tới.



“Có chuyện gì thì thành thật khai báo với cảnh sát đi. Tiểu Viêm, làm gì vậy? Muốn dẫn tôi đi đâu? Từ từ, xe cứu thương tới rồi.”



Không kịp. Viêm Chuyên không để cho Tiêu Hòa giãy dụa, ôm người liền lao về phía chân núi.



Coi chừng hai người kia, đừng cho bọn họ chạy thoát.



Viêm Chuyên không chút khách khí ra lệnh cho thứ núp trong lòng đất. Tiếp theo hai ba bước vọt tới bên cạnh xe của Mễ San.



Không kịp. Sức mạnh sử dụng cạn kiệt, đã sắp không thể huy trì hình dáng hiện tại được nữa rồi.



“Tiểu Viêm, chúng ra không thể rời đi được. Vụ án này sáng tỏ rồi. Tiền thưởng kia… Ách, không có gì, dù sao không tìm được lũ trẻ, tiền thưởng chắc chắn cũng không được nhận. Cậu muốn đi đâu thì tới đó đi.”


“À, nghe sai đồn sai, quả thật không thể tin. Chỉ có điều cũng có người nói mùa này vừa vặn đúng là thời kỳ động dục của loài hổ, nên mới có khả năng hổ trưởng thành trốn trong rừng sâu chạy ra tìm bạn tình.”



Hèn gì! Tiêu Hòa nắm chặt tay nghiến răng nghiến lợi.



Mí mắt Hổ Tử nhắm hờ, mở miệng ra ngáp một cái.



Trong lúc mọi người sôi nổi thảo luận việc rốt cuộc trên Vũ Công Sơn có hổ hay không, hai mắt Tiêu Hòa nhìn về phía cục lông nhỏ đang nằm trong ngực mình.



Lông trắng, bụ bẫm đáng yêu. Nếu không nhỏ như vậy, ngược lại có chút giống hậu duệ của con bạch hổ kia.



Là hổ hay là mèo? Đáng tiếc trên trán không có chữ Vương, không có cách nào phân biệt.



Nhỏ thế này, tại sao lại hiểu tính người như vậy?



Trong đầu chợt hiện lên điều gì đó.



Tiêu Hòa cùng Hổ Tử, mắt to trừng mắt nhỏ, nhất thời im lặng.



Nước sắp truyền xong, hộ sĩ tới giúp Tiêu Hòa rút kim tiêm ra.



Tiêu Hòa xoa xoa cổ tay, lấy vài tờ tiền ra đưa Tôn Nghị, để nó thay mặt mình nộp viện phí, còn lại mua thuốc, còn dư thì coi như phí trả công cho việc làm chân chạy vặt, xong chuyện rồi thì đi về trước không cần đợi. Bất chấp nỗi tiếc tiền, sau khi Tôn Nghị rời khỏi, Tiêu Hòa ôm lấy Hổ Tử, rất nghiêm túc nhìn nhìn nó, nói nhỏ:



“Biết rồi,… không phải là mèo.”



Vật nhỏ kia hoàn toàn mặc kệ.



“Là mèo thành tinh!”



Lần này, nó ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn.



“Trên đời đã có con chuột biết lắc đầu, có thể nghe hiểu tiếng người, đương nhiên cũng sẽ có con mèo có thể xem bệnh, còn có thể báo hiệu cho người ta. Dù sao chuyện kỳ quái gì chưa thấy qua, cũng chẳng kém gì con này.”



Hiểu rõ điểm thần kỳ của vật nhỏ kia, Tiêu Hòa trong lòng ngứa ngáy. Ha ha ha! Phát tài phát tài! Bên người toàn là hàng đáng giá nha!



“Đi thôi, tao mang mày đi ăn một bữa thật ngon. Từ nay về sau cùng nhau lăn lộn, yên tâm, tuyệt đối sẽ không ngược đãi mày.” Đúng rồi, Tiêm Đầu đâu? Không phải là thấy mình mang về một con mèo nên không dám quay trở lại chứ?



“Xin lỗi, có thể cho tôi nhìn con mèo một cái được hay không?”



Tiêu Hòa ngẩng đầu.



Một người đàn ông tuổi khá cao thoạt nhìn thực nhã nhặn nửa dựa nửa ngồi trên giường bệnh chếch phía đối diện.



Phần tử trí thức lớn tuổi. Trong đầu Tiêu Hòa toát ra sáu chữ lớn.



“Thích mèo?” Tiêu Hòa cười đáp lại.



Phần tử trí thức lớn tuổi kia cười ôn hòa, “Có nghiên cứu một chút về động vật.”



Hai chữ “Nghiên cứu” nhất thời khiến cho Tiêu Hòa cảnh giác.



“Thật có lỗi, Hổ Tử nhà tôi hơi sợ người lạ.” Tiêu Hòa vừa nói vừa đứng lên.



“Cậu có thể lại gần đây một chút không, tôi chỉ nhìn thôi, tuyệt đối sẽ không làm nó sợ.” Ông lão kia thành khẩn đề nghị.



Tiêu Hòa có chút do dự, không đi qua, sợ Hổ Tử như vậy bị người nhớ kỹ; nếu đi qua, lại sợ người này thực sự nhìn ra điều gì.



Để tránh cho gây chú ý, Tiêu Hòa miễn cưỡng cười cười, ôm Hổ Tử đến gần giường bệnh của ông lão.



Ông lão đưa tay, Tiêu Hòa làm như không phát hiện. Con thú nhỏ chui vào trong ngực, thay đổi phương hướng nhìn về phía ông lão có hứng thú đối với mình.



Ông lão hiểu rõ, cười cười, thu hồi hai tay. Lập tức cẩn thận xem xét sinh vật bị Tiêu Hòa ôm vào trong ngực.



Trên mặt ông lão dần dần lộ ra biểu cảm kích động, dường như đang đè nén tâm tình của chính mình, hai tay nắm ở trước ngực thong thả nói:



“Xin hỏi con vật nhỏ bé này từ đâu mà cậu có được?”



“Là vật nuôi trong nhà thôi.” Tiêu Hòa không chút do dự trả lời.



“À.” Ông lão cười cười, lấy ra một tấm danh thiếp từ trong túi, “Cậu cầm tấm danh thiếp này, tôi có một phòng nghiên cứu ở Vũ Công Sơn, nếu cậu có hứng thú, không, hy vọng cậu dù thế nào đi chăng nữa, nếu có thể thì tới phòng nghiên cứu của tôi một chuyến,  chúng ta có thể hảo hảo tán gẫu một hồi. Đương nhiên nếu cậu không thích tới nơi đó, chúng ta tìm một quán nước yên tĩnh nào đó ngồi cũng được.”



Tiêu Hòa tiếp nhận danh thiếp, sau khi nhìn lướt qua thì vẻ mặt thay đổi, trở nên kính cẩn dị thường, thậm chí có chút nịnh hót nói: “Ai nha, hóa ra là Lý giáo sư, thất kính thất kính. Ai nha, Hổ Tử nhà tôi được Lý giáo sư nhìn trúng, thật sự là vinh hạnh của nó nha. Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ tới phòng nghiên cứu của ngài tham quan. Ngài xem, ngày kia có được không?”



Bị thái độ thay đổi đột ngột của Tiêu Hòa dọa cho nhảy dựng, chỉ có điều nghe nói ngày kia sẽ tới phòng nghiên cứu, ông lão vẫn cười vui vẻ.



“Được, vậy thì ngày kia. Khoảng hai giờ chiều, đợi trên núi. Phòng làm việc ở công viên chắc cậu biết ở đâu rồi nhỉ, để tôi nói với bọn họ, trực tiếp dẫn cậu tới phòng nghiên cứu.”



“Nhất định nhất định. Lý giáo sư, ông xem con mèo này liệu có phải… Vô cùng đáng giá không?” Tiêu Hòa vẻ mặt tham lam.



Hổ Tử nâng móng vuốt lên xoẹt một cái.



Tiêu Hòa đau đến hút một hơi khí lạnh. Vẫn bất chấp ra sức ôm lấy Hổ Tử không cho nó có cơ hội chạy trốn.



Ông lão cuối cùng hiểu được vì sao thái độ người trước mắt này đột nhiên thay đổi, không khỏi cảm thấy khinh thường, trên mặt tự nhiên cũng biểu hiện ra một chút.



“Đây không phải là chuyện có đáng giá hay không, có lẽ phát hiện ra… Khụ, hiện tại chưa nói chính xác được điều gì, ngày kia cậu cứ đưa chú nhóc này tới là được.”



“Ông sẽ không giữ Hổ Tử nhà tôi lại đấy chứ?” Tiêu Hòa giống như đang đòi bảo đảm.



Lý giáo sư có chút tức giận, “Yên tâm, nó tới thế nào thì sẽ về thế ấy.” Nếu nó không phải thứ mình đang nghĩ tới.



“Được, được, vậy tôi an tâm rồi. Lý giáo sư tạm biệt, Ngày mốt không gặp không về. Ha ha!”



Vẻ mặt mỉm cười, Tiêu Hòa ôm Hổ Tử ra khỏi cửa phòng bệnh, lấy tấm danh thiếp ra tiện tay ném vào thùng rác.



“Thật đúng là, còn tưởng phải lo lắng chuyện gì.” Giơ nhóc con trong lòng kia lên, gã đàn ông nghiêm túc dặn dò: “Hổ Tử, nghe cho kỹ, sau này trước mặt người khác không được làm chuyện gì khác người. Để cho người ta phát hiện mình siêu phàm, chỉ có một kết cục: so với chết còn thảm hơn! Sau này tránh xa cái lão già trong phòng bệnh kia một chút. Nhìn thấy phải trốn ngay, biết chưa?”