Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 36 :

Ngày đăng: 09:55 18/04/20










Skip to content



Dữ thú đồng hành hệ liệt – CHƯƠNG 35December 22, 2015thdm







CHƯƠNG 35



_o0o_



Hổ Tử nhìn hắn chằm chằm, biểu cảm có chút ngốc.



“Ai, thật đúng là đáng yêu quá mà!” Tiêu Hòa nhịn không được ôm chặt lấy chú nhóc kia, áp mặt dụi dụi. Cảm thấy xương sườn đau, nhanh chóng để tay lại vị trí cũ.



“Hổ Tử a, từ nay về sau mày phải sống chung với Tiểu Viêm cho tốt, để cho Tiểu Viêm nhà chúng tao thích mày hơn nữa, như thế sau này nếu có ai dám có ý đồ với mày thì bảo Tiểu Viêm xử kẻ đó!”



Hổ Tử… Ngẩng đầu lên, chìa đầu lưỡi nho nhỏ hồng ra liếm miệng vết thương mới vừa rồi bị nó cào.



“Ha ha, đồ nịnh hót, mày có mắt hơn nhiều so với con mèo hoang lần trước tao nhặt được đấy.” Tiêu Hòa bị nó liếm láp có chút ngứa còn có chút tê dại, cười mắng một câu.



Hổ Tử thu hồi đầu lưỡi, biểu cảm dường như có chút buồn bực.



“Tiêu Hòa!”



Tiêu Hòa ngẩng đầu, nhất thời toàn thân tiến vào trạng thái đề phòng. ── oan gia ngõ hẹp!



Mễ San hôm nay mặc một bộ đồ công sở vừa khít với cơ thể, dáng người đầy đặn nở nang, khiến cho bất cứ ai đi qua đều cũng nhịn không được quay đầu lại nhìn cho no mắt.



Tiêu Hòa cũng thừa nhận cô ta là mỹ nhân, đáng tiếc đối với mỹ nhân biến thái ném hắn vào rừng sâu này hắn chỉ có thống hận. Nếu không phải tại cô ta, đường đường một đấng nam nhi như hắn sao lại thiếu chút nữa bị một con súc sinh chà đạp cơ chứ! Làm hại hắn nhục nhã vô cùng, mất hết thể diện.



Tiêu Hòa không muốn để ý tới cô ta, xoay người đi về phía một cái cửa khác.



“Nè, anh đứng lại đó cho tôi! Tiểu Viêm đâu?” Mễ San chú ý tới con thú nhỏ Tiêu Hòa đang bế trong ngực, trong lòng xuất hiện một trận xao động kỳ lạ.



“Không biết.” Hắn quả thật là không biết.



“Ngày hôm qua anh Tiêu chuồn cũng nhanh thật, nhưng nếu anh đã muốn tới đây đổi thuốc, hà cớ gì lại bắt tôi phải tới thêm một chuyến?” Mễ San châm chọc nói. Nếu bọn họ đã không bắt đầu một cách lịch sự, thì lúc này cô cũng không có ý định tiếp tục che dấu bản tính của mình.



Tôi cũng đâu có định quay lại bệnh viện này lần nữa. Tiêu Hòa nói thầm trong lòng, cũng không quay đầu lại càng đi nhanh hơn.



“Anh Tiêu, anh còn chưa nói cho tôi biết Tiểu Viêm ở đâu.”



Một cơn gió lướt qua, Tiêu Hòa mạnh mẽ dừng bước, thiếu chút nữa đâm sầm vào bộ ngực cao ngất của cô gái.



Quái đản, sao cô ta nhanh vậy?



Ánh mắt của Mễ San rơi xuống trên người Hổ Tử.



Tiêu Hòa theo bản năng mà ôm Hổ Tử chặt thêm một chút.



Hổ Tử nhìn chằm chằm người phụ nữ.



Mễ San bỗng nhiên lui về sau từng bước.



Tiêu Hòa kỳ quái nhìn cô ta một cái, lại đổi hướng rời đi.



“Anh không xứng với cậu ta.”



Cái gì?



“Cho dù quan hệ của cậu ta với anh là thật hay giả, anh muốn đứng bên cạnh cậu ấy, còn chưa đủ tư cách.”



Có ý gì? “Cậu ta” là ai? Tiểu Viêm? Tiêu Hòa dừng bước, quay đầu lại.



Vừa quay đầu, vẻ mặt người này liền thay đổi.



“Cô nói đúng.” Vẻ mặt Tiêu Hòa trở nên cô quạnh, “Tôi quả thật không đủ tư cách đứng ở bên cạnh thằng bé.”



Gã đàn ông cười khổ: “Tôi nghĩ nó cũng không phải thích đồng tính luyến ái. Tôi thừa nhận ngay từ đầu là tôi câu dẫn thằng bé, tuổi trẻ, đương nhiên không có sức chống cự đối với nhục dục, chỉ có điều cũng tương tự như vậy, với thằng bé mà nói, tôi chỉ là một ông chú *** đãng có thể tạm thời thỏa mãn tính dục của nó. Mà cô thì trẻ trung, xinh đẹp, lại là phụ nữ, tôi sao có thể sánh với cô được? Huống chi thằng bé lại phi phàm như vậy, mà tôi có thể cảm giác được cô cũng không phải người bình thường, các người mới thật sự là đồng loại xứng đôi. Tôi, tôi…”



Đôi môi gã đàn ông run rẩy, “Tôi bây giờ chỉ có thể lưu lại bên người thằng bé từng ngày từng ngày một, tôi cũng không dám van cầu được bao lâu…”



Tiêu đại thúc cúi đầu, xoay người, yên lặng lê bước rời đi.



Lần này Mễ San không tiếp tục cản hắn lại nữa.



Hổ Tử kỳ quái ngẩng đầu ngắm người nọ, chỉ thấy vẻ mặt gã phức tạp, cũng không biết suy nghĩ cái gì.



Hắn thật sự nghĩ như vậy? Hổ Tử hoàn toàn không tin, nhưng mà…



Ra khỏi bệnh viện, bầu trời bên ngoài âm âm u u.



“Ai, kỳ thật…” Tiêu Hòa đang ở ven đường chờ xe taxi, thở dài một tiếng.



Hổ Tử nâng cái đầu nhỏ lên.



“Tao thật sự rất muốn nói với cô ta: mày trẻ trung xinh đẹp thì có ích lợi gì? Tiểu Viêm nhà tao căn bản là chướng mắt mày! Ông đây không bằng mày? Nếu ông đây không bằng mày thì tại sao thằng nhóc đó lại không thèm để mày vào mắt? Ha ha! Chỉ có điều,”



Thu hồi nụ cười đắc ý, Tiêu lão đại kinh nghiệm nhân sinh phong phú, đối với nhân tính lại càng phi thường hiểu biết, lời nặng ý thâm dạy bảo Hổ Tử: “Nếu mày muốn giải quyết kẻ thù, trước tiên phải làm tan rã lòng cảnh giác của đối phương, làm cho đối phương cảm giác được mày không chịu nổi một kích, thậm chí còn sinh lòng thương cảm với mày, tới lúc đó thì mày cơ bản đã ở vào thế vô địch. Bất cứ việc gì cũng không thể liều mạng, nếu không chỉ có thể hại người hại mình. Đây chính là kinh nghiệm nhân sinh của tao, đã chịu bao nhiêu thiệt thòi mới đúc kết được a.” Nói xong, vô cùng cảm thán vẫy tay gọi một chiếc taxi.


Đúng rồi, Hổ Tử đâu?



Chạy mất rồi?



Không thể nào. Hổ Tử thích hắn, hắn có thể cảm giác được. Hắn cảm thấy Hổ Tử hiểu được nhân tính sẽ không giống con mèo hoang trước kia, dễ dàng rời khỏi hắn.



Chẳng lẽ người phụ nữ biến thái kia nhìn ra Hổ Tử bất phàm nên bắt nó mang đi sao?



“Hổ Tử ──! Hổ Tử ──!”



Một bóng đen xuất hiện trong màn mưa.



Đó là…



Ánh mắt Tiêu Hòa nhìn đăm đăm, sau ba giây ngu ngơ, co cẳng bỏ chạy.



Hắn nhanh, đối phương còn nhanh hơn.



“Oa!” Tiêu Hòa đâm đầu vào bóng đen. Kỳ quái? Cảm giác giống như…



Đối phương vươn tay sờ sờ trán hắn.



Tiêu Hòa ngơ ngác ngẩng đầu, “Ách, Tiểu Viêm?”



Một dải băng gạc màu trắng rũ xuống trán Tiêu Hòa. Viêm Chuyên nhíu mày, dứt khoát kéo toàn bộ xuống.



Tiêu Hòa hai tay chống tại đầu gối, lúc này mới phát hiện vừa rồi mình khẩn trương tới mức độ nào, tim đập nhanh tới nỗi sắp nhảy ra khỏi ***g ngực.



“Con bà nó! Đang yên đang lành tự dưng dọa tao làm gì?” Nhịp tim vừa khôi phục, Tiêu lão đại lập tức trở nên hùng hổ, “Mày đi đường không biết đứng thẳng à, trời tối như vậy, ông đây thiếu chút nữa nhìn mày thành dã thú! Tao còn tưởng là…” Con Bạch Hổ kia tìm đến nơi này.



“Còn mày nữa, quần áo đâu? Mày cứ vậy mà trần truồng chạy khắp nơi?! Không sợ lạnh thì cũng phải biết xấu hổ chứ? Trời đất, mày rốt cuộc đi làm cái gì vậy?” Dáng người trước mặt thoạt nhìn không tồi, rất đẹp mắt, vấn đề là… lạy hồn, chẳng lẽ nó cứ vậy trần như nhộng một đường đi đến đây?



Viêm Chuyên ôm hắn vào trong lòng, chặt chẽ.



“Ách, cái kia… Không phải tôi tức giận, chỉ là…” Tiêu Hòa bỗng nhiên trở nên lắp bắp, Viêm tiểu tử tại sao bất thình lình trở nên nhiệt tình như vậy, hại hắn ngượng ngùng à nha. Nhất là đối phương lại còn không mặc quần áo, cái này, cái này… Tay hắn không có chỗ để a.



Viêm Chuyên buông hắn ra, nắm lấy cánh tay hắn ngó trái ngó phải, giống như đang xem xét xem hắn có bị thương hay không gì gì đó.



“Tôi không sao, cậu bị thương?” Tiêu Hòa lúc này mới chú ý tới sườn trái đến bụng Viêm Chuyên bị cào vài vệt, còn đang rướm máu.



Tiêu Hòa ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn vết thương kia, “Đây là… Dã thú cào?” Ba vệt cào, thoạt nhìn rất giống.



Tiêu Hòa cảm động, “Cậu một ngày một đêm qua không thấy bóng dáng, có phải giúp tôi đi bắt con Bạch Hổ háo sắc không biết xấu hổ đáng chết một ngàn lần kia không?”



Viêm Chuyên nhìn chằm chằm người trước mặt, thật sự rất muốn rất muốn cho hắn một đấm.



“Tiểu Viêm, cậu thật tốt. Anh đây rất cảm động, nói coi cần tôi làm cái gì? Chỉ có điều trước tiên chúng ta cần đi bệnh viện, cẩn thận miệng vết thương nhiễm trùng thì nguy. Có trời mới biết trong móng vuốt con súc sinh kia có mang vi khuẩn gì hay không. Đi thôi.”



Viêm Chuyên đứng im không nhúc nhích.



Tiêu Hòa quay đầu lại, “Đi a.”



Viêm Chuyên duỗi tay ra, mạnh mẽ quay đầu hắn bốn mươi độ về bên trái.



“A!”



Cảnh tượng trước mắt nên dùng từ gì để hình dung?



Một con robot nhỏ xuất hiện từ trong đám cỏ dại, tiếp theo bốn khối thân thể nhỏ xíu cũng chậm rãi hiện lên từ sâu trong núi rác.



Bầu trời đen kịt mênh mông bát ngát.



Sấm sét ầm ầm đinh tai nhức óc, tia chớp xanh xé toạc không trung.



Núi rác đen ngòm, trải dài vô tận.



Có lẽ bởi vì nhiệt độ đống rác cao hơn so với xung quanh, nước mưa lạnh như băng rơi xuống núi rác, tạo nên từng làn hơi nóng bốc lên từ núi rác, hình thành một màn sương.



Con robot nhỏ đang bận bịu, gậy sắt từng cây từng cây một bay lên, cắm vào xung quanh đám cỏ dại, vừa vặn vây bốn khối thân thể ở giữa. Sau khi một vòng gậy sắt toàn bộ cắm vào mặt đất, chỉ thấy con robot nhỏ lại bắt đầu kết lưới bên trên đống gậy.



“Nó muốn làm gì?” Tiêu Hòa thấp giọng hỏi Tiểu Viêm bên cạnh.



Viêm Chuyên chỉ nắm chặt lấy hắn, không có bất cứ biểu hiện gì.



Sau khi lưới sắt kết xong, nó bắt đầu di chuyển giữa bốn khối cơ thể nhỏ xíu. Nhìn kỹ, nó dường như đang cắm gậy sắt vào đỉnh đầu mỗi khối thân thể.



Chân Tiêu Hòa khẽ động, muốn tiến lên ngăn cản, lại bị Viêm Chuyên giữ chặt.



Tiêu Hòa kỳ quái liếc Viêm Chuyên một cái, Tiểu Viêm tinh thần trọng nghĩa cố chấp hơn rất nhiều so với hắn, chẳng phải động tác hẳn là nhanh hơn so với hắn sao?



“Oành!” Một tia chớp đánh xuống gậy sắt, khiến cho hàng loạt tia lửa bay tứ tung.



Động tác của con robot nhỏ nhanh hơn, nó đem lưới sắt đã kết xong nối liền với đầu lâu của bốn thân thể. Chính xác mà nói, là nối liền với gậy sắt cắm bên trên bốn cái đầu đó.



Tiêu Hòa hiểu được một chút, nó dường như muốn lợi dụng sức mạnh của tia chớp làm chuyện gì đó.



Chỉ là có thể thành công sao?



Nếu thành công, kết quả của nó là gì?



Sẽ có cái gì được nó sáng tạo ra?