Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt
Chương 4 :
Ngày đăng: 09:55 18/04/20
Cái gã mặc tây trang nhã nhặn kia tựa hồ cũng không sợ Tiêu Hòa sẽ đào tẩu hoặc phản kháng, sau khi cảm thấy vừa lòng với mức độ sạch sẽ của Tiêu Hòa, cũng không tiếp tục tra hỏi nghề nghiệp của hắn nữa, tiện tay đóng van lại, quăng vòi nước xuống xong xoay người rời đi.
Một lát sau, có người tiến vào, một trái một phải tới bên Tiêu Hòa vừa bị cột nước dội cho vô lực, đem hắn ra ngoài.
Mặc cho người ta kéo đi, Tiêu Hòa lặng lẽ hé mắt, âm thầm quan sát tình thế chung quanh.
Tiêu Hòa chú ý tới, người kéo hắn là hai thanh niên mặc áo trắng.
Bác sĩ? Hay là nhà nghiên cứu?
Sau khi rời khỏi nhà tắm là tới một gian phòng lớn có vẻ như là nhà xác, tiếp theo lại xuyên qua một hành lang thật dài, hai bên hành lang là một cánh cửa đóng chặt, không biết đằng sau cửa là cái gì.
“Các người mang tôi đi đâu?” Tiêu Hòa đột nhiên hỏi.
Hai thanh niên hai bên hình như không lường trước được hắn vẫn còn khí lực mở miệng, đều lấy làm kinh hãi. Tên bên trái xoay đầu lại nhìn nhìn hắn.
“Anh không nên hỏi, có hỏi bọn tôi cũng không nói đâu.” Thanh niên nhẹ giọng đáp.
“Nơi này là bệnh viện? “Tiêu Hòa giống như không nghe thấy tiếp tục hỏi.
Gã thanh niên ngậm miệng.
“Chắc không phải là bệnh viện, bình thường bệnh viện lớn làm sao lại vắng vẻ như thế này. Thiết bị chỗ này thoạt nhìn cũng không tệ lắm, hẳn là sở nghiên cứu đi? Sở nghiên cứu của mấy người trực thuộc đại học hay của công ty nào đó?” Tiêu Hòa nửa như đang độc thoại, thờ ơ thuận miệng nói.
Gã thanh niên càng ngậm chặt miệng hơn, trên mặt xuất hiện thần sắc khẩn trương rõ rệt.
“Thảo nào dạo gần đây đám lang thang bỗng dưng thiếu đi rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, hóa ra là đều bị mấy người “mời” đến đây. Lần trước tôi còn phát hiện trong túi rác có một khối thịt mà nội tạng với da cũng không biết đi đằng nào, đại khái cũng là chuyện tốt mấy người làm ra đúng không. Kỳ quái thật, các người lại dám xử lý “rác rưởi” một cách tùy tiện như vậy.”
Trong mắt gã thanh niên bên trái hiện lên thần sắc căm phẫn, tựa hồ như có lời muốn nói, lại cố nén xuống.
“Ngay cả hành lang đều trang bị điều hòa, lại có trung tâm điều khiển, nhất định là một công ty lớn giàu có nào đó. Vừa rồi khẩu khí cái tên mặc tây trang kia nghe có vẻ giống bác sĩ, các người lại mặc đồng phục trắng, chắc không phải là công ty dược tư nhân chứ?
“Trong thành phố này có mấy công ty dược lớn nhất? Ừm, để nghĩ coi…” Ánh mắt Tiêu Hòa lặng lẽ liếc về phía thẻ nhân viên trước ngực gã thanh niên.
Hai kẻ trái, phải nhìn nhau, đều thấy được sự cảnh giác trong mắt đối phương.
Tên này là ai? Hình như không giống với những tên lang thang hay đám khất cái từ trước tới giờ. Chẳng trách vị tiến sĩ thiên tài mới được cấp trên điều xuống kia lại muốn đích thân kiểm tra, chắc không phải là… cảnh sát nằm vùng chứ?
Ký hiệu trên thẻ nhân viên rất kỳ quái, cũng thật xa lạ. Hai hình tam giác trên dưới giao nhau, chính giữa hình thoi tạo thành bởi phần giao nhau đó hình như còn có một đồ án gì đó, nhưng bởi vì khoảng cách khá xa nên không nhìn rõ lắm. Trên thẻ cũng không viết tên của cả công ty lẫn gã thanh niên, mà chỉ có mấy con số và chữ cái đơn giản.
“Ở đây các người có cung cấp đồ ăn không? Tắm rửa xong bụng cũng đói rồi, mấy người không cho mặc quần áo cũng không sao, dù sao chỗ này cũng ấm hơn bên ngoài nhiều. Nhưng làm phiền có thể cho tôi ăn chút gì được không? Dù sao mấy người cũng chưa định thủ tiêu tôi ngay lập tức chứ?”
Tiêu Hòa ngẩng đầu mỉm cười, chẳng hề để ý hiện tại chính mình đang trần truồng bị người ta kéo đi.
Hai gã thanh niên ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn. Trong lòng bọn họ đã nhận định người này không đơn giản! Đối phó với loại người như thế, phương pháp tốt nhất chính là im lặng.
“ACOF16-320821Y, ha hả, để tôi đoán xem cái này có nghĩa là gì nha. ACOF16 đại khái là số hiệu và phân loại chuyên ngành của các anh, trong dãy 320821Y phía sau thì 32 có lẽ là phân hiệu khu, 0821 là sinh nhật, còn Y, chắc là giới tính đi. Tôi đoán có đúng không?” Tiêu Hòa cười nhã nhặn với gã thanh niên bên trái.
Sắc mặt hai gã thanh niên trắng bệch không còn chút máu, trong lòng càng thêm nhận định Tiêu Hòa nhất định là một cảnh sát lão luyện. Bọn họ nào biết Tiêu Hòa đã từng nghiên cứu qua môn phân loại thư viện, làm một cán bộ trụ cột lâu năm trong một công ty quy mô lớn, đối với cách đánh số hiệu trong công ty kiểu này cũng khá quen thuộc, cho dù không hiểu được toàn bộ thì dựa trên lý thuyết cũng đoán ra được một phần.
“Tới rồi!” gã thanh niên bên trái hưng phấn kêu một tiếng.
Hai gã thanh niên kéo Tiêu Hòa tới trước một cánh cửa, cũng không thấy bọn họ làm gì, cánh cửa tự động mở ra. Như thể đang cầm một củ khoai lang nóng phỏng tay (sự việc khó giải quyết), hai gã thanh niên vừa thấy cửa mở liền lập tức kéo Tiêu Hòa đi vào, nhưng chưa có chỉ thị nên cũng chưa dám buông hắn ra.
A! Vẫn là kiểu cảm ứng tự động. Tiêu Hòa cũng không ngốc đến nỗi cho rằng cửa nơi này cũng giống như mấy cửa hàng bên ngoài, có thể tùy tiện cho người khác ra vào, theo hắn thấy, có lẽ cái thẻ nhân viên kia chính là chìa khóa và mật mã. Nói cách khác, nếu hắn muốn thoát ra ngoài thì không thể không lấy được một cái thẻ như vậy.
Bên trong cánh cửa, cái gã mặc tây trang có gương mặt nhã nhặn đã thay một bộ quần áo đợi hắn. Gã mặc một thân áo trắng, thoạt nhìn càng giống một bác sĩ.
“Xem ra tinh thần anh không tệ.” Gã ngẩng đầu lên từ cái bàn chứa đầy dụng cụ chữa bệnh, vừa cười vừa nói.
“Không dám, nhờ phúc của anh cả.” Tiêu Hòa ngoài cười nhưng trong không cười, ánh mắt nhanh chóng quét qua căn phòng một lượt.
Ngoại trừ gã mặc đồ tây trang nhã nhặn ra, còn có bốn người khác thoạt nhìn giống như trợ thủ, hoặc đang loay hoay với máy móc, hoặc đang chuẩn bị dụng cụ, mỗi người đều có vẻ quy củ, việc trong tay cũng tỏ ra vô cùng thuần thục. Theo dáng người và tướng mạo có thể nhận ra trong đó có ít nhất một người là phụ nữ.
Toàn bộ phòng đều sạch sẽ, ngăn nắp, sáng sủa, phần lớn cơ sở thiết bị thoạt nhìn đều tiên tiến hơn rất nhiều so với phòng giải phẫu bình thường.
Ánh mắt Tiêu Hòa bỗng dừng lại trên một cái hộp trong suốt. Đó là một cái hộp thủy tinh không lớn lắm, hai bên trái phải đều có lỗ thông khí, bên trong là một con thú nhỏ có bộ lông nửa xám nửa trắng đang nằm úp sấp…Con mèo?
Sủng vật? Hay là động vật thí nghiệm? Sao mà bẩn thế này?
Như là chú ý tới ánh mắt Tiêu Hòa, gã có bộ mặt nhã nhặn cười nói: “Nhặt được trên đường trước khi gặp được anh, đừng nhìn nó nhỏ thế thôi, dữ lắm đấy, phải tiêm cho một mũi mới chịu ngoan ngoãn một chút.
“Sách, các người chẳng những bắt người tới hãm hại mà còn ngược đãi động vật nhỏ nữa, thật chẳng biết nói gì với mấy người.” Tiêu Hòa lắc đầu cười khổ.
Nhiều người như vậy, không biết mình có tránh được kiếp nạn này hay không. Quên đi, kéo dài từng bước một, chỉ cần giữ lại được cái mạng này, thể nào chẳng có cơ hội cho mình trốn thoát.
Một thằng đàn ông ba mươi tuổi miễn cưỡng đem dáng vẻ tươi cười của hắn cười thành hai chữ “Hồn nhiên”.
Nữ trợ thủ vẫn chưa hoàn toàn vô cảm đối với chính nghĩa nhìn Tiêu Hòa, cúi đầu tự hỏi trong chốc lát, lập tức quay đầu hướng ra phía ngoài xem, xác định hai gã trợ thủ đang hết sức chăm chú giám thị phòng này.
“Được rồi, anh chờ một lát.” Nói xong để công việc trong tay xuống, đi ra ngoài.
Mới vừa đi tới cửa, Tiêu Hòa đang nghiêng đầu tìm lối ra khác, nữ trợ thủ đột nhiên quay đầu lại: “Tôi biết anh không đơn giản, có điều cũng đừng có tính kế quỷ quái gì. Ngoại trừ cánh cửa kia, nơi này chẳng còn đường nào khác đâu.”
“Ha ha.” Tiêu Hòa cười gượng. Mấy người làm nghiên cứu không phải đều là đầu gỗ sao? Sao mà người nào người nấy đều tinh ranh vậy chứ.
Mở cánh cửa thông ra gian ngoài, nữ trợ thủ ngẫm lại vẫn là không yên lòng, lại xoay đầu lại, vừa lúc bắt gặp ánh mắt khó chịu của Tiêu Hòa.
Ách, thảm!
“Tôi vẫn nên tiêm cho anh một mũi thì hơn. Sẽ không có việc gì đâu, chỉ là hạn chế khả năng cử động của anh một lát thôi.” Nói xong nữ trợ thủ buông tay nắm cánh cửa ra, định đi vào bên trong.
Nhưng đúng lúc này, đèn trong phòng thẩm tách đột nhiên vụt tắt, kể cả gian ngoài toàn bộ lâm vào một mảnh hắc ám.
“Anh làm cái quỷ gì vậy?”
Tiêu Hòa nghe thấy tiếng nữ trợ thủ thét chói tai.
Ta có thể làm cái quỷ gì? Ta vẫn luôn đứng ở phía sau cái máy chết tiệt này không nhúc nhích được chưa? Bất quá lúc này mà không hành động thì ta đúng thật là thằng ngốc!
Dựa vào trí nhớ trong đầu, Tiêu Hòa bọc khăn trải giường sờ soạng đi tới cửa. Để tránh cho đụng phải nữ trợ thủ kia, hắn ráng sức ép thân thể vào tường mà đi.
Kỳ quái, hai gã thanh niên bên ngoài sao không có động tĩnh?
“Tôi cảnh cáo anh tốt nhất đứng tại chỗ không được cử động! Trên tay tôi có gậy chích điện đó! Có nghe thấy không!”
Nữ trợ thủ vừa hoảng vừa sợ, nắm gậy chích điện đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích. Mẫn cảm đặc thù của phái nữ nói cho cô biết đang có cái gì đó tiến lại gần cô. Hét lên một tiếng, nữ trợ thủ nghiêng ngả lảo đảo chạy tới cửa chính thông ra bên ngoài.
Chỉ cần đóng cửa lại, tên cảnh sát kia cũng chạy không thoát! Sau đó tìm sở trưởng tới, sau đó…
“A a! Cái gì vậy! Làm cái gì! Đừng — đừng!”
“Bịch!” tiếng vật nặng ngã trên mặt đất.
Tiêu Hòa dừng bước.
Sao lại thế này? Chuyện gì xảy ra?
Trong bóng đêm, có cái gì đó đang tới gần hắn từng chút một.
Càng ngày càng gần, gần đến mức hắn đã có thể nhìn thấy… một đôi con ngươi phát ra ánh sáng huỳnh quang!
Tiêu Hòa co cẳng bỏ chạy, trên đường còn không cẩn thận vấp phải cái gì đó mềm nhũn, phỏng chừng đó có thể là nữ trợ thủ chẳng biết tại sao lại ngã xuống kia. Cũng không nhìn coi cô ta sống chết thế nào, dựa vào cảm giác phóng về phía cửa.
Từ từ! Cánh cửa bị kẹt!
Tiêu Hòa lùi lại mò tới thân thể nữ trợ thủ, cũng không nghi ngờ, đưa tay tới trước ngực người ta giật lấy thẻ nhân viên.
Cặp con ngươi xanh biếc kia giống như là muốn tăng thêm cảm giác kinh dị, động tác cực kỳ thong thả đến gần hắn từng chút một.
Dọa người! Tiêu Hòa giật thẻ bỏ chạy.
Cửa ra của phòng thẩm tách trước mặt Tiêu Hòa lẳng lặng mở ra, ngọn đèn trong hành lang chiếu vào.
Cũng không biết có phải là bản năng của con người hay không, Tiêu Hòa trong nháy mắt nhìn thấy ánh sáng nhưng lại không tự chủ được quay đầu nhìn vào bên trong.
Bên trong, hai gã thanh niên nằm sấp trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, ngay gần đó là vị nữ trợ thủ đang nằm cạnh cửa phòng thẩm tách. Đôi con ngươi xanh biếc âm trầm kia chính là…
“Mẹ nó! Người dọa đã đủ chết thì chớ, giờ ngay cả mèo cũng muốn hù chết người!”
Tiêu Hòa tức giận đến mức muốn đập đầu vào cửa.
Vật nhỏ nửa xám nửa trắng đáng thương kia đang lung lay loạng choạng, tứ chi lảo đảo đi về phía cửa.
“Ê! Mày làm gì thế?” Tiêu Hòa trừng to mắt, không dám tin vật nhỏ kia thế mà chạy tới bên chân hắn, cắn chặt tấm chăn trên người hắn không buông.
“Ê!”
Vật nhỏ ngồi phịch xuống mặt đất, nâng cái đầu nhỏ như quả dưa, ỉu xìu nhìn hắn. <ôi cute="">…< Tại sao ta lại cảm thấy ánh mắt thằng nhãi con này thoạt nhìn rất nham hiểm nhỉ. Quên đi! Nể tình chúng ta cùng gặp rủi ro, hôm nay tao mang mày rời khỏi nơi này. Khom người xuống, giơ tay chộp lấy vật nhỏ lông xù kẹp dưới cánh tay, thăm dò tứ phía một phen, tùy tiện chọn một hướng thoạt nhìn có vẻ khá an toàn mà cất bước bước đi. Về phần ba người bên trong phòng thẩm tách kia rốt cuộc là ai giải quyết… Ai mà quản được nhiều như vậy! Đi đến một nửa đường lại quay lại. Chờ hắn trở ra, trên người đã có thêm một bộ đồng phục nghiên cứu. Tiêu Hòa biết mình rất thông minh, điểm ấy được chứng minh qua thành tích và kinh nghiệm nửa đời trước của hắn. Cho nên hắn cũng không tin hắn có thể may mắn mà bình an đi ra khỏi sở nghiên cứu không biết cao bao nhiêu tầng này như vậy. Cho nên khi hắn nhìn thấy vị Trương tiến sĩ kia đột nhiên xuất hiện trước mặt, diện vô biểu tình nhìn hắn, hắn cũng không kinh ngạc lắm. “Phải đi? “ “Đúng vậy.” Tiêu Hòa mỉm cười. Khi sợ hãi, hắn luôn mỉm cười, càng sợ càng cười tươi. “Tôi chỉ hỏi anh một vấn đề, anh thật sự là hình cảnh quốc tế?” Tiêu Hòa do dự một chút, quyết định đặt cược một phen: “Không phải.” Trên mặt Trương tiến sĩ xuất hiện ý cười, cái loại tươi cười nói không nên lời có bao nhiêu đắc ý. “Tôi biết anh không phải mà. Tôi đã từng nhìn thấy anh ở nhà ga, anh đang ăn thứ gì đó trong thùng rác.” Ngụ ý, hình cảnh quốc tế chuyên nghiệp đến mấy, cũng sẽ không đến nỗi phải ăn đồ ăn trong thùng rác. “Vậy anh…” tại sao không vạch trần tôi? Ý niệm trong đầu Tiêu Hòa vừa chuyển đã biết vì cái gì. “Anh muốn hãm hại gã có khuôn mặt nhã nhặn kia?” Trương tiến sĩ không trả lời trực tiếp, nghiêng đầu nói: “Đi theo tôi.” “Nếu anh thả tôi ra ngoài, tôi sẽ lập tức rời khỏi thành phố này.” Tiêu Hòa cam đoan càng nhiều hơn. “Đương nhiên! Nếu anh không muốn trở thành mẫu thí nghiệm.” “Vừa rồi trong phòng thẩm tách…” “Không nên hỏi nhiều như vậy!” Trương tiến sĩ cũng không quay đầu lại. Đi một hồi, Trương tiến sĩ cũng không dẫn hắn vào thang máy. Tiêu Hòa phát hiện những lối hắn đi đều là góc chết của camera quan sát, hơn nữa camera cũng không nhiều như trong tưởng tượng, bọn họ dĩ nhiên một đường không bị ngăn cản, theo hành lang an toàn đi vào bãi đỗ xe ngầm. “Từ nơi này đi thẳng về phía trước, bên kia có cửa bảo vệ, nhưng là cửa điện tử, chỉ cần anh đặt cái thẻ nhân viên tới gần là có thể đi qua. Nhớ kỹ, chỗ đó có camera quan sát, cố gắng đừng có ngẩng đầu. Đồng phục này hẳn là có thể giúp anh giả trang qua cửa trót lọt.” Trương tiến sĩ không thể đi tiếp, chỉa chỉa phía trước ý bảo Tiêu Hòa rời đi càng nhanh càng tốt. Vỗ vỗ vật nhỏ không an phận đang nằm dưới đồng phục màu trắng, Tiêu Hòa díp mắt nhìn Trương tiến sĩ, cười nham hiểm nói: “Nếu tôi đúng là hình cảnh quốc tế thì sao bây giờ?” Trương bác sĩ cười lên so với hắn còn giống hồ ly hơn. “Thế thì sao? Giờ này ngày mai tôi đã ở Mỹ, có tiền muốn đổi thân phận lại còn khó sao! Sở nghiên cứu này nếu bị đóng cửa, tôi chuyển sang thành phố khác làm sở trưởng. Nếu anh thật sự là hình cảnh, tôi đành phải rơi lệ đồng tình với vị Đỗ tiến sĩ thiên tài của chúng ta một phen thôi!” Lợi hại! So với mình còn thâm độc hơn!
ôi>