Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 5 :

Ngày đăng: 09:55 18/04/20


Trên xe lửa có vài người trộm ngó hắn, con nhóc con ngồi góc chéo đối diện lại càng trắng trợn dựa vào ghế nhìn chằm chằm hắn.



“May mắn mình không tự kỷ đến mức cho là mình có khuôn mặt được công chúng yêu mến.” Đại khái là do chiếc áo trắng này đi, còn có con mèo vô cùng bẩn trong lòng hắn nữa.



Mới đầu còn tưởng đây là màu lông của nó, đến lúc ra chỗ sáng mới phát hiện nhóc con này bẩn thế nào, quả thực giống như ngày nào cũng lăn qua lăn lại trong bụi vậy, khiến cho cái áo trắng của hắn cũng  nhanh chóng bị cọ thành mấy vệt xám xám.



Đã lâu rồi không đi tàu tốc hành.



Lúc lột áo của gã nam trợ thủ kia, nghĩ tới mình phải nhanh rời khỏi thành phố này, hắn liền không khách khí thuận tay cuỗm luôn cái bóp da của gã.



Đi vào nhà ga, không hề nghĩ ngợi lấy ra tờ tiền có giá trị xếp hàng mua một vé tàu tốc hành. Là thiên tính hay là thói quen sai khiến?



Dường như hắn tách khỏi cuộc sống của người bình thường vẫn chưa lâu, ba tháng hay là bốn tháng?



Nói hắn không lưu luyến cuộc sống thoải mái trong quá khứ là giả, trước kia ánh mắt người khác nhìn hắn đều tràn ngập kính nể, hâm mộ, yêu thích…



“Ui da!” Tiêu Hòa đau đến rụt tay.



Thằng nhãi con này dám cắn hắn!



“Không muốn sống nữa phải không!” Tiêu Hòa cúi đầu nhỏ giọng uy hiếp.



Vật nhỏ ngẩng đầu, ánh mắt kia lại tràn đầy hung ác.



“Chú ơi, tên nó là gì vậy?”



Con nhóc ngồi góc chéo đối diện nhịn không được chạy tới hỏi.



Tiêu Hòa không trả lời.



“Chú ơi, cháu sờ sờ nó được không?” Cô bé dùng đôi mắt to tròn trông mong nhìn hắn.



Lúc này ngay cả người Tiêu Hòa cũng nghiêng qua chỗ khác.



Hắn ghét trẻ con! Lý do rất đơn giản, bởi vì cả hắn và tình nhân tương lai của hắn đều vĩnh viễn không sinh con được. Mắt không thấy tâm không phiền, cho nên hắn không thích nói chuyện với trẻ con.



“Chú…” Cô bé bắt đầu năn nỉ.



“Nha Nha, quay về!” Người nhà cô bé bước tới, kéo nó đi.



“Không đâu! Con muốn xem meo meo cơ!” Con bé vùng vằng không chịu đi.



Tiêu Hòa nhăn mày tới khó coi.



Mẹ của cô bé nhìn thấy sắc mặt khó chịu của Tiêu Hòa, vẻ mặt cô ta cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.



“Chỉ là một con mèo bẩn thôi mà, có gì đẹp đâu! Không thấy người ta mặc áo choàng trắng à, nói không chừng con mèo kia mắc bệnh gì đó cũng nên, một bộ ốm yếu!” Mẹ cô bé trong lòng không thoải mái, nói chuyện tự nhiên cũng trở nên khó nghe, lời nói mang theo đao kiếm.



Tiêu Hòa căn bản mặc kệ bọn họ. Trong quá khứ có thể hắn sẽ vì một chút địa vị xã hội và mặt mũi cá nhân mà giả vờ tươi cười với cô bé, tán gẫu vài ba câu với cha mẹ. Nhưng hiện tại… hắn ngại phiền!



Đặt thằng nhãi con gây chuyện lên đùi, lấy ra đống đồ ăn loạn thất bát tao mua trước khi lên xe, mở ra liền ăn.



Sắc mặt bà mẹ kia trở nên trắng bệch.



Cái loại người gì thế này? Dùng thái độ đó đối xử với một con bé con?



Mẹ cô bé tức giận vươn tay kiên quyết ôm nó trở về.



Sau khi trở lại chỗ ngồi, còn không cam lòng nói gì đó với chồng mình.



“Chưa thấy qua cái loại người này bao giờ! Chẳng qua Nha Nha chỉ muốn nhìn con mèo bẩn thỉu đó một chút thôi, cũng không thèm để ý một cái! Không có việc gì mà lại đi mặc áo dài trắng, khinh người ta không biết hắn làm nghề gì chắc? Anh xem cái cách hắn ăn kìa, như kiểu vài ngày rồi chưa có gì bỏ bụng ý!”



“Thôi nào, thôi nào…” Người chồng cố hòa giải, ôm lấy đứa con đang chuẩn bị khóc, nhỏ giọng dỗ dành.


” A… Ha ha, ách, được được, để tôi viết cho cậu.” Nhận lấy bút bi và tờ giấy ghi chú Chung Xá đưa qua, không hề nghĩ ngợi viết loạn một trận.



Sau khi chia tay với Chung Xá, Tiêu Hòa cởi áo dài trắng tiện tay ném vào thùng rác, ôm con thú nhỏ vô cùng bẩn trong lòng, đi tới đi lui trong thành phố một cách không có mục đích.



“Mày xem mây đen ở chân trời kia thật là dày, sách, nói không chừng đêm nay sẽ mưa to. Ai, mày nói chúng ta nên tìm một khách sạn rẻ rẻ để ở hay là tìm chỗ nào đó có thể tránh mưa gió là được rồi?” Tiêu Hòa nửa như đang hỏi con thú nhỏ trong lòng, nửa như đang độc thoại.



“Thông báo trước, tổng tài sản của tao hiện giờ là hai trăm lẻ sáu đồng bốn hào hai xu. Cái ví da kia để lại có chừng đó.”



Đi a đi, ngẫm lại, Tiêu Hòa vẫn là nhịn không được nói: “Kỳ thật tao rất muốn nhận lời mời của Chung Xá, bây giờ nói thật — rất hối hận! Cho dù sau này cậu ta biết tao là dân lang thang thì đã sao, ít nhất, nói không chừng có lẽ cậu ta sẽ nguyện ý cùng tao mây mưa một hồi.”



“Mày xem, cậu ta có ấn tượng tốt với tao lắm, còn nói cùng tao nhất kiến như cố, lại còn hăng hái mời tao tới nhà nữa, nếu như nói cậu ta không có hứng thú với con trai, vậy thì quá kỳ quái đúng không? Đương nhiên, có lẽ cậu ta thật sự chỉ là muốn cùng tao làm bằng hữu bình thường, nhưng mà có lẽ…”



“Ách, tao từng nói bộ dạng Chung Xá rất giống người ấy trong lòng tao chưa nhỉ? Không phải nói diện mạo cậu ta giống, mà là cái loại thần sắc này, vẻ mặt khi nói chuyện, rồi cả bộ dáng khi cười rộ lên, còn có cái loại cảm giác bầu không khí này nữa…”



“Ê, ánh mắt mày là ý gì a?”



Tiêu Hòa đột nhiên cười khanh khách, thấp giọng nói: “Nếu tao nói hiện tại phía dưới đang cương lên, mày có tin không?”



Đồng tử vật nhỏ kia nhìn Tiêu Hòa đột nhiên bắt đầu co rút lại, con mắt hắc lục dường như mơ hồ hiện ra một tầng màu vàng.



Tiêu Hòa ngẩn người, bỗng nhiên cảm thấy đôi mắt cùng loại vẻ mặt này tựa hồ đã gặp ở nơi nào đó. Ngẩng đầu, nhìn trời, bắt đầu nhớ lại.



Lần hồi tưởng này cũng không biết tại sao tự dưng lại nhớ tới thiếu niên câm như hến bị hắn hãm hại một chút kia.



Không biết hiện tại cậu ta thế nào? Có bị cảnh sát bắt lại không? Hay là chạy thoát?



Tiêu Hòa nghĩ nghĩ, liền nghĩ tới đêm hôm đó.



Nghĩ nghĩ, liền nghĩ tới bàn tay thiếu niên kia.



Hắn nhớ rõ thiếu niên kia có đôi bàn tay thô ráp như giấy nhám, hắn cũng nhớ rõ đôi tay thô ráp kia đã từng đặt tại vị trí nào trên cơ thể hắn, cùng với cách nó di chuyển, vân vê như thế nào… Nuốt một ngụm nước miếng, Tiêu Hòa thực nghiêm túc nghĩ, có nên đem chỗ tiền còn lại đi tìm một gã MB nguyện ý cùng hắn làm một trận không.



Nhưng vấn đề là… Có MB nào giá hai trăm đồng sao?



“Ê!” Tiêu Hòa kêu to. Con mèo kia không biết tại sao tự dưng giãy ra khỏi lồng ngực hắn, một bước nhảy xuống đường cái, thân ảnh biến mất như làn khói.



“Khoan…” Nhìn bóng dáng vật nhỏ biến mất, Tiêu Hòa bất đắc dĩ cúi đầu.



Quên đi, chẳng qua chỉ là một con mèo mà thôi, dù sao sớm hay muộn cũng có ngày nó sẽ rời khỏi mình, đi càng sớm càng tốt, tránh cho thời gian càng dài càng thêm thống khổ.



A… Vẫn thấy khó chịu! Dù sao mình cũng cho nó ăn, vậy mà cứ thế biến mất tăm!



Thao! Lẽ nào con mèo này biết mình là đồng tính? Chạy trốn nhanh như vậy! Làm như ông đây không biết mày là mèo đực ý.



Tiêu lão đại ở trong lòng đã lôi ba đời tổ tông nhà con mèo kia ra mắng một lượt, mãi cho đến khi hết giận mới thôi.



Lù rù đi xuyên qua đường cái, nghĩ thầm rằng đêm nay sẽ tùy tiện tìm một công viên nghỉ tạm. Nói không chừng trong công viên có thể gặp được một tên nguyện ý cùng đàn ông làm một trận.



Hắn thề, thật sự nếu không tiết hỏa, tám phần hắn sẽ bị nghẹn tới điên!



Mặc kệ nó! Người nào cũng được! Từ giờ trở đi hắn sẽ bắt đầu câu dẫn, phát huy triệt để mị lực vô hạn của hắn, cuối cùng ngay cả tiền cũng không cần phải chi mới được! Vừa lúc hiện tại hắn ăn mặc theo đúng kiểu của con người, quần áo cũng không bị bẩn.



Không thừa dịp lúc này thì còn đợi khi nào! Đã vuột mất một Chung Xá, vậy thì tìm lại một Chung Đắc(*)! Nghĩ tới việc này, Tiêu Hòa lại ngẩng đầu ưỡn ngực.



(*): đây là một kiểu chơi chữ, Đắc (được, có) đối nghĩa với Xá (bỏ)



Một chiếc limousine lướt qua mặt Tiêu Hòa. Tốc độ không nhanh không chậm, vừa lúc có thể khiến cho hắn nhìn thấy rõ người ngồi phía sau cửa sổ xe đang kéo xuống một nửa.



Người nọ còn cười meo meo vẫy vẫy tay với hắn.



Đây không phải là…gã có khuôn mặt nhã nhặn?



Một tầng da gà nhanh chóng nổi lên khắp toàn thân Tiêu Hòa.