Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 65 :

Ngày đăng: 09:55 18/04/20


Không lâu sau, hai người hóa trang đâu vào đấy đi tới chợ đen, tìm mấy cửa hàng vàng bạc hỏi thăm giá thị trường một chút, cuối cùng bán một viên kim cương ở cửa hàng trả giá cao nhất. Bởi vì kim cương không rõ lai lịch, Tiêu Hòa lại không biết trùm sò ở địa phương, hơn nữa hắn lại cần gấp, kết quả bị chặt chém thê thảm, một viên kim cương ba carat giá trị bảy tám chục vạn vậy mà chỉ bán được với giá một phần mười.



“Tiểu Viêm, có biết hôm nay là ngày bao nhiêu không?” Tiêu Hòa đứng ở cửa tiệm bánh ngọt gia truyền, nhìn chiếc bánh tinh xảo bày trong tủ kính, đột ngột hỏi.



Hai mươi chín tháng tư.



“Vậy à.” Tiêu Hòa gõ tủ kính, không biết đang suy nghĩ cái gì.



Ngươi muốn ăn bánh ngọt?



“Cái gì? A, không phải. Tiểu Viêm, hiện tại cậu biết nguyên nhân tôi hóa trang cho cậu không?” Gã đàn ông quay đầu hỏi.



Không biết.



“Ai, đứa nhỏ này sao lại ngu ngốc vậy chứ?” Tiêu lão đại vỗ vỗ bả vai Viêm tiểu yêu, lời nặng ý thâm nói: “Một viên kim cương trị giá tám mươi vạn kết quả chỉ bán được bảy vạn tám. Cậu cam tâm sao?”



Viêm Chuyên nhìn chằm chằm bánh ngọt trong tủ kính không nói gì.



“Bảy mươi vạn có thể mua được một căn phòng nhỏ ở quê tôi. Nếu chúng ta cầm lại bảy mươi vạn này, chúng ta có thể có được một căn nhà thuộc về chính mình, cậu cũng không muốn đi ở nhà người khác nữa đúng không?”



Viêm Chuyên vẫn không nói gì.



“Bọn họ là người xấu!” Kẻ nào đó nghiêm túc nói: “Không phải bởi vì bọn họ chặt chém chúng ta nên bọn họ là người xấu, mà vì bọn họ vốn là hang ổ chuyên môn giúp phường trộm cắp phi tang đồ ăn cướp. Tiền của bọn họ hiếm khi sạch sẽ, mà bọn họ ăn lời từ giá chênh lệch của đồ vật trong tay đạo tặc và một số người đáng thương vì khó khăn cần có tiền gấp, không phải dùng để nuôi sống chính mình, mà là cầm đi cho vay nặng lãi gây tai họa cho càng nhiều người hơn. Cậu nói xem không phải là bọn họ rất xấu sao?”



Viêm Chuyên dao động.



“Bảy mươi vạn kia vốn là của chúng ta, nhưng bởi vì chúng ta cần dùng tiền gấp, nên họ lừa chúng ta. Chúng ta cầm lại tiền kia, cho dù không đi mua phòng ốc, cũng có thể trợ giúp một số người ngay cả cơm cũng đều không có mà ăn. Cậu nói đúng không?”



Viêm Chuyên lấy chiếc đồng hồ điện tử kia ra. – Giúp ta sửa chiếc đồng hồ này.



“Được.” Tiêu Hòa cười híp mắt tiếp nhận đồng hồ.



Viêm Chuyên xoay người rời đi.



Tiêu Hòa vươn tay giữ chặt y: “Hành động bí mật một chút, đừng để cho người ta phát hiện. Xong việc tìm chỗ rửa mặt sạch sẽ rồi trở về.” Đảo đảo mắt, “Còn nữa, đây là tiền cơm, nếu đói bụng thì mua chút gì đó mà ăn.”



Nói xong, Tiêu Hòa đột nhiên kiễng chân, “Chụt”.



Viêm Chuyên ngây người.



Người đi đường ngang qua cũng ngây người, không ngừng quay đầu lại lén nhìn hai kẻ kia.



Tiêu Hòa mắt hàm hung quang, vừa ngượng ngùng vừa che giấu nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không mau đi đi! Về muộn coi tao xử lý mày ra sao!”


Tiêu Hòa nghĩ thầm quả nhiên không ngoài sở liệu của hắn, nhìn Tiêm Đầu vài ngày không về, chỉ biết thứ này nhất định không có ở cao ốc CED. Mà trong công ty người cảm thấy hứng thú với Tiểu Viêm và hắn nhất chính là Lý giáo sư, như vậy đồ đạc của hắn tám chín phần là nằm trong tay ông ta. Ôm chặt tâm lý may rủi, hắn để F trở về lục lọi chỗ Lý giáo sư, kết quả F thật sự tìm được, cái này giúp hắn khỏi phải báo mất để xin cấp lại lần nữa.



Mở hộp lấy thứ bên trong ra, phát hiện chẳng những giấy căn cước, ngay cả chi phiếu linh tinh đều ở đó, mất mà được lại khiến Tiêu Hòa lập tức cười sán lạn.



“F, cậu nói bất kể cậu trốn ở đâu, ông già mặt vàng kia đều có thể tìm được cậu đúng không?”



“Ừm.”



Tiêu Hòa sờ sờ cằm, “F, đợi lát nữa tôi còn có việc nhờ cậu làm. Sau khi xong xuôi, tôi sẽ dẫn cậu rời đi.”



“Được.”



“F, cậu mang Mân Côi vào trung tâm điều khiển cao ốc CED, nếu cậu không biết nó ở chỗ nào thì nghe Mân Côi phân phó, nó bảo cậu đưa đi đâu thì đưa nó tới chỗ đấy. Tiếp theo chờ Mân Côi làm xong việc của mình thì cậu mang nó ra. Nhớ kỹ, không được can thiệp vào những chuyện khác, nếu ông già mặt vàng tìm cậu, cậu hãy nghe theo, không cần phản kháng, đợi khi tìm được cơ hội tiếp tục mang Mân Côi ra. Biết chưa?”



F gật đầu. Tiêu Hòa lo lắng lại bảo hắn lặp lại một lần, lúc này mới quay đầu gọi Mân Côi.



“Mân Côi, lại đây.”



F vừa nhìn thấy Mân Côi, tựa như trẻ con nhìn thấy đường, ánh mắt dính chặt vào người Mân Côi không rời.



Mân Côi nhìn thấy F lộ ra loại vẻ mặt này, lập tức lùi về sau mấy bước.



Tiêu Hòa ho khan một tiếng: “Mân Côi, nghe lời. Vừa rồi tao đã nói cho mày biết phải làm những gì. Chuyện này với tao mà nói vô cùng quan trọng. Hiện tại mày đổi ý vẫn còn kịp, nếu mày vào đó mới đổi ý, tao sẽ mặc cho F xử lý mày sao cũng được. Nếu mày hoàn thành nhiệm vụ, chẳng những chiếc laptop này thuộc về mày, sau này tao cũng sẽ bảo F không đụng tới mày. Rõ chưa?”



Không phải vừa rồi đã tặng tôi chiếc laptop này sao? – Mân Côi dùng ánh mắt phẫn nộ trừng Tiêu Hòa.



Tiếc rằng Tiêu Hòa không ngứa không đau.



“Được, xem ra là mày đồng ý. F, cậu cũng nghe cho kỹ, sau khi hai đứa đi vào không được phép đánh nhau, cũng không được phép cãi nhau, nếu ai không khống chế nổi chính mình khiến cho sự tình lần này thất bại…” Tiêu lão đại cười dịu dàng. Cười đến mức Mân Côi ngoan ngoãn để cho F ôm mình.



F không cảm giác được dưới nụ cười của Tiêu Hòa ẩn giấu âm hiểm, nhìn thấy Tiêu Hòa cười, hắn cũng tiến sát lại gần Tiêu Hòa ngây ngốc cười.



“Xoạch.” Cửa mở.



Viêm Chuyên xách theo một đống lớn đồ dùng sinh hoạt và thức ăn đi tới.



F nhìn thấy Viêm Chuyên lập tức tiến vào trạng thái đề phòng.



Viêm Chuyên nhìn thấy F…



Tại sao cái kẻ chết tiệt này lại tới nữa?! Còn dính chặt vào cái tên lẳng lơ kia như vậy!



Câu đầu tiên, Viêm Chuyên rống lên; câu thứ hai, Viêm Chuyên phẫn nộ nghĩ thầm trong lòng.