Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 66 :

Ngày đăng: 09:55 18/04/20


Tiêu Hòa che đầu, hắn phát hiện dùng óc “nghe” ầm ĩ hơn nhiều so với dùng lỗ tai, hơn nữa cảm thụ được tâm trạng của đối phương càng rõ ràng hơn.



Những lời này chỉ có Tiêu Hòa nghe được, mọi người ở đây chỉ thấy sắc mặt vị Viêm đại nhân kia trở nên khá âm trầm.



Viêm Chuyên vươn tay kéo Tiêu Hòa, thuận tiện kéo luôn người ta ra sau mình.



F nhảy dựng lên, nhanh chóng tiến vào trạng thái công kích. Mân Côi nhân cơ hội này chuồn ra khỏi lòng F.



Viêm Chuyên khinh thường nhe nhe răng.



Tiêu Hòa bước sang phải một bước, thò mặt ra, cười ngượng ngùng với F, lập tức nói với kẻ đang chắn đường phía trước: “Khụ, Tiểu Viêm, F là do tôi mời tới, cậu ta giúp…”



Nói còn chưa dứt lời, thân người cao lớn đã tiếp tục ngăn cách tầm mắt giữa F và hắn.



“…tôi một việc lớn. Ê, chắn cái gì mà chắn, ông đây không được gặp người khác sao?” Tiêu Hòa khó chịu duỗi ngón tay chọc chọc cái lưng rắn chắc của thanh niên trước mặt.



Thân hình cao lớn không hề nhúc nhích, dường như quyết tâm không cho một người một xà gặp nhau.



“Tôi hỏi cậu, chuyện kia làm xong chưa?” Tiêu Hòa lại chọc. Ừm, cảm giác không tệ. Ra sức chọc chọc hai cái.



Viêm Chuyên cau cau mày, mặc cho Tiêu Hòa tác quái ở phía sau, chỉ lạnh lùng nhìn F.



Cút!



F bưng lấy đầu nhảy dựng lên, thét to: “Hèn hạ hèn hạ! Mi xấu xa giống ông già mặt vàng, khiến ta đau đầu! Ta sẽ không thèm nghe lời mi.”



“Được rồi, Viêm tiểu yêu, đừng có bắt nạt người ta nữa. Tránh ra tránh ra, đừng có đứng đó vướng chân vướng tay.” Tiêu Hòa lấy tay đẩy Viêm Chuyên, phát hiện đẩy không được, trừng mắt liếc, đành phải đi vòng sang một bên.



Thân hình Viêm Chuyên khẽ động.



“Dừng lại! Còn tiếp tục chặn đường nữa thì sau này đừng có nghĩ tới việc leo lên giường.”



Tiêu Hòa vốn nửa đùa nửa thật thốt ra câu uy hiếp này, không ngờ thằng nhóc đó vậy mà do dự một chút, thực sự bất động.



Tiêu Hòa chạy ra khỏi bóng lưng Viêm Chuyên, kỳ quái liếc liếc y.



Viêm Chuyên dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía hắn.



Có ý gì? Tiêu Hòa hung hăng trừng lại.



Ta chỉ cần một ngón tay là có thể bóp chết tên xà nhân kia.



“Vậy thì sao?”



Ta mạnh hơn nó nhiều.



“Rốt cuộc muốn nói gì hả?”



Viêm Chuyên xoay mặt đi, không nói.



“Hừ, càng lớn càng thiểu năng… Khụ khụ khụ,” vừa nhìn thấy ánh mắt của yêu quái Viêm không ổn, Tiêu Hòa vội vàng lớn tiếng ho khan che giấu, nghĩ thầm lỗ tai thằng nhóc này sao mà thính vậy chứ? Hai chữ cuối cùng rõ ràng hắn nói rất nhỏ mà.



Viêm Chuyên nể tình hắn buổi sáng hầu hạ không tệ, quyết định tha cho tên tiểu nhân này một lần.



“A, thiếu chút nữa quên hỏi. Tiền đâu? Chỗ tiền cái cửa hàng phi pháp kia nuốt của chúng ta có cầm lại không? Đừng nói là cậu không hoàn thành nha.”



Nhìn gã đàn ông hùng hùng hổ hổ trước mặt, trong đầu Viêm Chuyên đột nhiên toát ra một câu thoại của nam diễn viên chính nào đó nói với người vợ xinh đẹp của mình trong TV hai hôm trước:



Tiền tiền tiền, cô chỉ biết đến tiền. Rốt cuộc cô yêu tiền hay là yêu tôi hả?



Viêm Chuyên chậm rì rì nhấc cái túi màu đen trong tay lên quơ quơ.



Tiêu Hòa giơ tay bắt lấy, đặt lên trên mặt bàn mở ra.
Mà Tiểu Viêm có lẽ vì là yêu quái, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế của nhân loại cho lắm, nên mới có thể không kiêng nể gì như vậy.



Dường như tìm yêu quái để yêu đương cũng không tệ cho lắm. Tiêu Hòa ha ha cười trong lòng.



Quên đi, còn muốn trả thù cái gì nữa? Trên đời này người có thể đi cùng mình tới cuối đời còn có bao nhiêu người? Hắn cũng chẳng phải là kẻ tốt tính gì cho cam, tên nhóc này chịu đi cùng hắn cho tới hôm nay, cũng không dễ dàng gì. Nếu tất cả mọi người đều có khuyết điểm, vậy thì… cứ như thế cho qua đi.



Bác sĩ bên trong đi ăn cơm – Viêm Chuyên bỗng nhiên trả lời một câu.



Tiêu Hòa lại nhìn yêu quái Viêm một cách kỳ quái. Nghĩ thầm tên nhóc nóng nảy này sao lại tốt tính mà chờ tới tận bây giờ thế này?



Tiêu Hòa lại không biết Viêm Chuyên ngồi trên băng ghế dài, hơn phân nửa thời gian đều dùng để suy tư lời Tiêm Đầu vừa nói với y.



“Chi chi, đại nhân, tên xà nhân kia tuy rằng đáng ghét, nhưng mà hắn giúp lão Đại rất nhiều chuyện. Ví dụ như giấy chứng minh với chi phiếu của lão Đại đều do người kia lấy về, còn có lần này hắn mang Mân Côi vào công ty CED đánh cắp tư liệu nội bộ trong công ty, cũng là vì giúp lão Đại trút giận. Tôi cảm thấy đó không phải là một kẻ xấu xa. Cho nên sau này ngài đừng nên đánh nhau với kẻ đó nữa, lão đại đều giận ngài tới ngất rồi.”



Viêm Chuyên hiện tại nhớ tới những lời này đầu vẫn đầy hắc tuyến. Cái gì gọi là giận ngất? Y có thể khiến cho tên tiểu nhân này giận tới ngất sao?



“Đúng rồi, Mân Côi và F đâu? Bọn họ có làm theo đúng phân phó của tôi không?”



Viêm Chuyên gật gật đầu. Lúc nãy Tiêu Hòa vừa té xỉu, y và F đều biến trở về. Ngại tên xà nhân kia chướng mắt, một cước trực tiếp đạp hắn ra ngoài.



Kết quả tên xà nhân kia lại chui về từ trong vách tường, còn dám cố gắng tiếp cận Tiêu Hòa. Chọc đến đại hỏa, y chuẩn bị giết hắn ngay tại chỗ, vẫn là Mân Côi chạy đến nói Tiêu Hòa phân phó F mang nó đi làm việc, lúc này y mới buông tha cho tên xà nhân kia.



Ngươi biết mình bị bệnh đúng không?



“…Ừ.” Tiêu Hòa cuộn chân lên, bộ dạng uể oải đáp.



Ngươi mắc phải bệnh gì? Viêm Chuyên cho là hắn ngồi không thoải mái, lại ôm lấy thân thể hắn, hình thành tư thế ôm trẻ con, đầu đặt trên bả vai y, mông ngồi tại đùi y.



“Xơ cứng cột bên teo cơ, thường được gọi là chứng người dần dần hóa đá, cũng có người gọi là bệnh cương thi.” Đầu Tiêu Hòa tựa vào cổ Viêm Chuyên, thờ ơ nói.



Viêm Chuyên lục lọi trong đầu.



Bệnh này có một người kêu Hoa Đà có thể chữa trị. Viêm Chuyên thành thực nói.



“Ha ha. Tiểu Viêm,”



Hử?



“Tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, chúng ta về đi. Tới bệnh viện này cũng chỉ lãng phí tiền mà thôi. Cho dù có dùng toàn bộ số tiền trên tay chúng ta để chữa bệnh này thì cũng như muối bỏ bể. Đi thôi, mang tôi về nhà.”



Viêm Chuyên bất động.



Vừa rồi y đã kiểm tra toàn bộ thân thể Tiêu Hòa, chức năng cơ thể của người này đang trong tình trạng dần dần suy kiệt, đây quả thật là vấn đề không phải đưa đến bệnh viện là có thể giải quyết, ngay cả y cũng không thể tìm ra nguyên nhân phát bệnh thì liệu đám bác sĩ này làm được chăng?



Mới quen người này một thời gian, y đã phát giác hắn không sống được lâu. Khi đó y cũng không thèm để ý người này sống thọ hay không, hiện tại thì sao?



Viêm Chuyên tự nói với mình, đây là thư phục giả đầu tiên trong đường đời của y, cho nên y mới có thể sinh ra loại cảm xúc kỳ quái, có lẽ nhân loại gọi là “Không muốn” này.



Bộ tộc của bọn họ, trong suốt cuộc đời sẽ xuất hiện rất nhiều thư phục giả. Có một số kẻ sinh mệnh quá dài, dài đến nỗi không còn nhớ được mình rốt cuộc đã từng có bao nhiêu thư phục giả nữa.



Nhưng mà ̣ trước kia y rõ ràng cảm giác được hắn còn có thể sống hơn ba năm, tại sao hiện tại lại cảm thấy tính mạng người này đang nhanh chóng xói mòn? Cứ theo đà này, người nọ có thể sống thêm được vài tháng nữa không cũng là cả một vấn đề.



Tại sao lại như vậy? Y muốn cùng hắn đi tới phần cuối cùng của cuộc đời hắn, nhưng mà y cũng không mong đoạn đường này lại ngắn ngủi như thế. Nếu chỉ cần có tiền là có thể chữa khỏi cho hắn…



Sau này ta sẽ kiếm thật nhiều thật nhiều tiền.



Tiêu Hòa nhắm mắt lại, giấu mặt dưới hõm vai của thanh niên, cũng giấu đi giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống từ khóe mắt.



Người này chính là kỳ quái như vậy. Lúc hận y thì hận muốn chết, nhưng mà đôi khi cũng có thể bởi vì một câu hoặc một động tác của đối phương mà…



Bác sĩ Lưu ăn xong bữa cơm trở về, nhìn bên ngoài phòng khám chữa bệnh không có người nào đang chờ, nhất thời cao hứng nâng chén trà lên đi vào cửa.