Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt
Chương 69 :
Ngày đăng: 09:55 18/04/20
Tiêu Hòa nằm trên giường, nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài, trầm tư.
“Yêu quái kia rốt cuộc là cái gì biến thành?”
Yêu quái ngủ say phía sau trở mình ôm lấy hắn, đùi cũng thuận thế gác lên đùi hắn.
“Nè, cậu nặng lắm có biết không hả?” Tiêu Hòa xoay người giơ tay chọc chọc khuôn mặt yêu quái.
Viêm Chuyên ngủ cực kỳ thoải mái, chẳng muốn tỉnh lại. Cảm giác được có người chọc tới chọc lui trên mặt, y cũng chỉ né né, né không được, trực tiếp một ngụm cắn thứ đang chọc mình.
Tiêu Hòa khẽ rút, rút không ra, đang chuẩn bị rống một tiếng, ai ngờ kẻ ở phía sau không biết có phải nếm được mùi vị hay không, một phát bắt được tay hắn, bắt đầu gặm cắn.
“Nè nè nè!” Tiêu Hòa dở khóc dở cười, “Nghĩ tay tôi là móng heo hả? Cắn hăng say quá đấy. Tỉnh lại mau.”
Viêm Chuyên ôm lấy hắn lăn một vòng trên giường, biến thành tư thế y ở trên Tiêu Hòa ở dưới.
“Tôi muốn rời giường.” Tiêu Hòa đẩy y.
Viêm Chuyên mở mắt ra, đôi con ngươi phát ra ánh sáng nhàn nhạt, xinh đẹp đến dọa người.
Tiêu Hòa nhìn chằm chằm đôi mắt này, không tự chủ được vươn tay ra sờ.
Chủ nhân của đôi mắt không hề động, mặc cho Tiêu Hòa sờ sờ mình.
Tiêu Hòa nở nụ cười, ngẩng đầu “chụt” một cái hôn lên mí mắt.
“Nè! Dừng lại! Không được động dục. Tôi đói rồi, đứng dậy mua đồ ăn sáng đi.” Nhấc chân đá.
Hai đùi kẹp lấy chân của hắn, một nơi cứng rắn không ngừng cọ cọ cơ thể trần trụi của hắn.
Tiêu Hòa rên rỉ một tiếng, kêu thảm: “Có thôi đi không hả? Vẫn còn? Lại tới nữa tôi chết chắc đấy!”
Tối hôm qua ta mới làm có một lần. – Yêu quái Viêm căm giận nói.
“Cũng không ngẫm lại coi thời gian một lần là bao nhiêu!” Tiêu Hòa nghe được câu này lại càng căm, lập tức mắng:
“Làm gì có nhân loại bình thường nào lại có một cây nhục côn dị hình giống ngoại tinh vậy chứ? Thứ đồ chơi kia là hung khí có biết hay không hả? Hung khí! Dụng cụ tra tấn! Biến chủng! E.T! Con yêu quái mày đứng lên ngay cho tao, còn tiếp tục chọc nữa, ngày nào đó thừa dịp mày ngủ ông đây thiến!”
E.T: The Extra-Terrestrial: Một bộ phim về người ngoài hành tinh. Đại ý E.T là người ngoài hành tinh.
Ngươi dám hoạn ta? – Trong mắt yêu quái lóe ra ánh sáng nguy hiểm.
Tiêu Hòa nghĩ thầm ông đây sẽ chết, sợ quái gì! Rướn thẳng cổ, cứng rắn kêu gào: “Mày dám cưỡng gian tao, tao đương nhiên dám hoạn mày.”
Ta không có cưỡng gian ngươi. Viêm Chuyên khó chịu.
“Mày làm trái ý nguyện của tao, bắt buộc tao và mày làm thì gọi là cưỡng gian. Còn nữa, cho dù tao đồng ý, mày khiến tao không thoải mái thì cũng gọi là cưỡng gian!”
“Cơm nước xong chúng ta sẽ xuất phát.”
“Đi đâu?”
“Đi tìm người có thể trị bệnh cho ngươi.”
“A? Còn có người có thể trị bệnh này? Ai vậy? Hoa Đà chuyển kiếp?”
“Không phải, cô ấy kêu Erya, là Y sư kiệt xuất nhất của Hữu Sí Tộc?”
“Hữu Sí Tộc? Chủng tộc có cánh? Người chim? Thiên Sứ?” Ăn cơm bằng một tay quả thật rất khổ sở, Tiêu Hòa nhân cơ hội để đũa xuống tò mò hỏi.
“Hữu Sí Tộc đều am hiểu y thuật, đối với bệnh tật của mọi chủng tộc đều có nghiên cứu.”
Viêm Chuyên không phủ nhận suy đoán của Tiêu Hòa, nhìn hạt cơm bên cạnh bát người nọ bị đũa gạt lung tung, nhanh chóng đứng dậy vào phòng bếp cầm cái thìa ra, thuận tiện vắt một chiếc khăn mặt trở về.
“Cho.”
Tiêu Hòa nhận lấy thìa và khăn mặt, đột nhiên phát hiện Tiểu Viêm nhà hắn vẫn là rất biết săn sóc người. Ha ha ha!
Tên kia đang cười ngốc cái gì? Viêm Chuyên có chút lo lắng liệu có phải đầu óc người này cũng xảy ra vấn đề rồi hay không.
“Khụ khụ, yêu quái cũng sẽ sinh bệnh sao?” Tiêu Hòa lau mặt qua loa để tỉnh táo lại, ngủ quá lâu chẳng những mí mắt sưng vù lên mà đầu óc cũng có chút mờ mịt.
“Đương nhiên rồi.” Viêm Chuyên liếc Tiêu Hòa một cách kỳ quái.
“Chúng ta cũng là một trong các loài sinh vật, làm sao có thể không sinh bệnh? Chỉ là mỗi chủng tộc bệnh đều không giống nhau, bộ tộc này của chúng ta quả thật không dễ dàng bị ma bệnh xâm nhập, nhưng cái giá chính là chỉ cần sinh bệnh thì sẽ là bệnh trí mạng.”
“Nói như vậy cậu cũng sẽ chết?”
“Ta? Chết?” Viêm Chuyên hiển nhiên không nghĩ tới vấn đề này, vẻ mặt quả thật có chút ngốc.
“Ta… Không có chết theo ý nghĩa của nhân loại các ngươi.” Viêm Chuyên do dự một chút, nói.
“Có ý gì?”
“Ăn cơm.” Đáng tiếc Viêm Chuyên hiển nhiên không muốn giải thích nhiều đối với câu hỏi này.
Tiêu Hòa bĩu môi, nghĩ thầm không nói thì thôi, ai thèm, hừ!
“Tôi còn có việc phải làm, chờ vài ngày nữa đi.”
“Không được.” Viêm Chuyên bác bỏ.
“Tôi nói được là được.” Tiêu lão đại “bộp” một cái đập khăn mặt lên trên mặt bàn, “Cơ thể này là của tôi, muốn thế nào thì được thế đó. Huống chi quỷ mới biết cái tên Hữu Sí Tộc kia có thể chữa khỏi bệnh hay không, nếu chậm trễ thời gian báo thù, sau này đừng hòng mò lên giường tôi nữa.”