Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt
Chương 70 :
Ngày đăng: 09:55 18/04/20
Mặt Viêm Chuyên đen lại.
Tiêm Đầu thừa dịp hai người không chú ý, lặng lẽ lẻn đến trên bàn ăn tranh thủ một phần cơm tối, một bên nghĩ thầm: Lão đại, ngài còn có thể vô sỉ hơn chút nữa sao?
Viêm Chuyên đột nhiên nhìn về phía Tiêm Đầu, giận dữ nói: “Tại sao tính tình hắn vẫn y như vậy? Chẳng phải ngươi nói chỉ cần hắn nhìn thấy hạc giấy sẽ trở nên giống chim nhỏ nép vào người, dịu dàng như nước, hơn nữa có thể để cho ta muốn thế nào được thế đó sao?”
Đại nhân, ngài đừng dùng miệng nói chuyện với tôi được không! Tại sao lại có cảm giác uy áp càng lớn thế này? Tiêm Đầu đáng thương cảm thấy mình sắp bị một cỗ khí thế cường đại đè bẹp, vừa run lẩy bẩy vừa lùi về phía sau.
“Nói! Tại sao? Không nói ta thiến ngươi.”
“Chi chi, đó là lý thuyết, đúng vậy, chỉ là lý thuyết mà thôi!” Nói xong, chuột nhỏ nhát gan oạch một cái nhảy xuống bàn, lủi không còn bóng dáng tăm hơi.
“Hai người vừa nói gì?” Tiêu Hòa híp híp mắt, không muốn cho hắn biết nội dung, trăm phần trăm là đang nói xấu sau lưng hắn.
Viêm Chuyên không trả lời.
“Được rồi, đừng tức giận, tôi suy nghĩ riêng của tôi, chỉ muốn nhân lúc mình còn động đậy được thì giải quyết xong vài chuyện mà thôi, nếu không thật sự tôi chết cũng không nhắm mắt.”
Trên mặt Viêm Chuyên lộ ra biểu cảm hung ác. Y không thích Tiêu Hòa nói tới chữ “chết”, nghe cực kỳ chói tai.
“Đúng rồi, F có tới tìm tôi hay không?”
Viêm Chuyên vừa nghe tên gã xà nhân, sắc mặt trực tiếp chuyển từ hung ác sang sát khí tràn ngập.
Tiêm Đầu núp sau lưng Mân Côi, lạnh run. Nó rất muốn nói cho Tiêu Hòa biết, chẳng những F đã tới, còn đánh một trận với Viêm đại nhân. Có điều bọn họ không đánh nhau trong phòng mà chạy lên nóc nhà.
“Ách, Tiểu Viêm, đừng như vậy mà, F thực sự rất đáng yêu, cậu không thấy vậy sao?”
“Bộp.” Viêm Chuyên đập đũa, buông chiếc bát không xuống, đứng dậy.
Tiêu Hòa thấy y đi về phía cửa chính.
“Tiểu Viêm?”
Viêm Chuyên quay đầu lại.
“Cậu đi đâu vậy?”
Viêm Chuyên âm trầm trả lời: “Mua thức ăn.”
“A?” Tiêu Hòa theo bản năng nhìn ra cửa sổ: “Bây giờ là buổi tối đúng không? Mấy giờ rồi? Chợ chắc hẳn đều đã đóng cửa. Cậu định mua ở đâu…”
“Rầm.” Cửa chính nặng nề đóng sầm lại.
“Nhóc con chết tiệt này càng ngày càng không đáng yêu.”
Tiêu Hòa nói thầm hai câu, quyết định trước tiên tắm nước lạnh khiến cho mình tỉnh táo lại một chút, sau đó tiếp tục tiến hành bước tiếp theo trong kế hoạch báo thù. Dỗ tiểu tình nhân hả, đợi đến đêm khuya thanh tĩnh rồi nói sau.
“Được rồi, đại khái tao có thể lý giải mày là cái gì.” Tiêu Hòa qua loa sờ sờ đầu Mân Côi.
Mân Côi giận, vươn tay bắt lấy tay Tiêu Hòa, tay còn lại gõ máy tính: “Tôi không phải tên F ngu ngốc kia, đừng có sờ đầu!”
“Ha ha, đúng rồi, tao cho mày nhìn bản vẽ của thiết bị theo dõi kia, mày nhìn đã hiểu chưa?”
“Không biết!”
“Thật đúng là đứa trẻ không ngoan.” Tiêu Hòa ha ha cười, vẫn cứ hung hăng sờ soạng vài cái trên đầu Mân Côi. Mân Côi tức đến mức muốn phóng điện điện hắn.
“Được rồi, không náo loạn nữa, đánh cái này ra, đợi lát nữa tao dạy cho mày cách chế tạo card.”
“Tại sao lại muốn bỏ tư liệu của anh vào kho tư liệu bộ đội đặc công của Bộ an ninh quốc gia? Anh muốn giả mạo đặc công sao?”
“Suỵt, trẻ ngoan không nên hỏi nhiều như vậy.”
Mân Côi khinh thường trong lòng.
Tiêm Đầu trở về rất nhanh, bảo Mân Côi chuyển lời cho Tiêu Hòa: F không có nhà, còn ở công ty CED chưa về.
Trực tiếp tới công ty CED thì quá nguy hiểm, Tiêu Hòa nghĩ nghĩ, để gần 12h hẵng cho Tiêm Đầu tiếp tục chạy tới đi.
Tiêm Đầu đau khổ úp sấp trên đầu gối Tiêu Hòa giả dạng đáng thương.
Tiêu Hòa không đau lòng chút nào búng búng đầu nó, thuận tiện nói một câu: Tiêm Đầu, nhớ kỹ lần này mày lại thiếu tao một cái nhân tình thật lớn đó.
Tiêm Đầu nợ nhiều không lo, hoàn toàn không để ý đến dọa dẫm của Tiêu gia trưởng, có điều nó vẫn cố nặn ra hai giọt nước mắt đồng tình từ cặp mắt to bằng hạt đậu nhỏ.
Mân Côi khinh bỉ liếc Tiêm Đầu, thầm tức giận trong nhà ai cũng hướng về tên Tiêu Hòa giả dối tham lam bại hoại này.
Nửa giờ sau, ban công cửa sổ sát đất bị kéo ra, một bóng đen cao lớn đi vào, phía sau còn kéo theo một cái đuôi rất dài.
Mân Côi đang lên mạng kịp phản ứng trước tiên, ngẩng đầu nhìn người đi tới, hào quang trong mắt chớp động rất nhanh, sau đó liều mạng kéo kéo ống tay áo Tiêu Hòa bên cạnh.
Tiêm Đầu đang ngồi trên máy tính coi web thì trực tiếp hôn mê.
Tiêu Hòa đang đánh mã vạch cho card, hơi mất kiên nhẫn nói: “Không thấy tao đang bận sao? Có việc gì đợi lát nữa nói sau.”
“Tiêu, Tiêu.” Mân Côi tiếp tục kéo.
Tai Tiêu Hòa không nghe được, nhưng mà bị Mân Côi kéo đến bực mình, nén giận ngẩng đầu, “Rốt cuộc chuyện gì… Tiểu Viêm, thứ cậu bắt là cái gì vậy?”
Tay Viêm Chuyên nắm một đầu rắn lớn màu xanh quơ quơ: “Đồ ăn. Cơm ngày mai, canh rắn.”
“…” Cả nhà chết lặng.