Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt
Chương 7 :
Ngày đăng: 09:55 18/04/20
Tiêu Hòa cực kỳ tức giận.
Cái tên nhóc con chết tiệt kia như kiểu muốn xơi tái hắn vậy, đi đâu theo đó! Hắn vừa đặt lưng xuống ngủ, y liền sờ sờ miệng hắn. Không để cho y nghịch, y lại kéo kéo quần hắn!
“Rốt cuộc cậu muốn như thế nào?” Tiêu lão đại đứng bên thùng rác đầu phố, phát hỏa nói.
Tìm đồ ăn a, ta đói bụng. Ánh mắt Viêm Chuyên có chút vô tội.
Dụi dụi mắt, Tiêu Hòa cảm thấy thị lực của mình chắc chắn có vấn đề. Hắn vậy mà có thể từ ánh mắt Viêm Chuyên nhìn ra được y muốn nói cái gì!
“Tên nhóc này.” Tiêu Hòa lấy tay chọc chọc bả vai của đối phương, quái lạ, có phải thằng nhãi này hình như cao hơn so với lần trước?
Viêm Chuyên đè ngón tay của hắn xuống vai mình.
***
“Ông ơi, cho con chút tiền lẻ đi, chị gái ơi, chị gái tốt bụng, chị gái có lòng hảo tâm nhất trên thế giới ơi, thương xót em với, cho em ít tiền lẻ đi!” Vỉa hè trước cửa quán McDonald, một cậu bé đang quấn lấy người qua lại mà ăn xin.
Những người đi đường còn sợ tránh không kịp, tất cả đều lách qua cậu bé, có người còn trực tiếp đẩy nó ra khỏi người mình.
Thằng bé bị đẩy ra cũng không thèm để ý, lại quấn lấy người khác, gặp phải một tên khó chơi, liền cuốn lấy phụ nữ hoặc người già. Bám rồi là sẽ không buông, cho tới khi người ta móc tiền ra mới thôi.
Có vài người có vẻ như muốn vào McDonald ngồi một chút, nhìn thấy cảnh kéo người ăn xin như vậy, đều bỏ qua ý định trong đầu.
Qua một lúc lâu, các nhân viên trong McDonald cũng bắt đầu khó chịu, có người đi ra đuổi thằng bé kia.
“Nè ranh con, đừng có đứng chắc trước cửa nữa!”
Thằng bé phớt lờ hắn, việc ta ta cứ làm, cuốn lấy khách nhân xin tiền.
“Nếu không đi tụi tao kêu cảnh sát!” Một gã nhân viên khác đi ra, cũng khó trách, giữa trưa là lúc đông khách, tên nhóc này đứng canh cửa thì ai dám vào nữa?
Thằng bé vừa nghe thấy muốn gọi cảnh sát, tựa hồ có chút sợ hãi, liền phun một bãi nước miếng vào gã nhân viên kia rồi co giò bỏ chạy.
***
“Tao cảnh cáo mày, nếu dám chui vào lều của ông đây một lần nữa, tao chặt mày làm hai khúc!” Tiêu Hòa đẩy tay Viêm Chuyên ra, lại dùng ngón trỏ chỉ vào hắn, đe doạ.
Viêm Chuyên khinh thường liếc hắn một cái.
“Ầm!”
“Ngao!” Tiêu Hòa đau tới hét to một tiếng, mặt nhăn thành một đống.
Tên chết tiệt nào! Dám nhẫn tâm từ phía sau đâm vào hắn một cái! Không biết hiện tại hắn thuộc loại người già yếu sao!
Thằng bé kia đụng phải người ta, cũng không xin lỗi mà lách người chuồn mất.
Đáng tiếc nó nhanh, nhưng có người còn nhanh hơn. Chân vừa bước ra, áo đã bị người phía sau kéo về.
Vừa ngoảnh mặt lại đã thấy một thanh niên cao lớn đang túm cổ áo, mặt không cảm xúc nhìn nó.
“Tiểu tử thối! Đụng phải người khác cũng không biết xin lỗi hả?”
Tiêu Hòa sắc mặt tái nhợt, hai mắt toát ra hung quang, trợn trừng nhìn thằng quỷ nhỏ mới đụng hắn xong bỏ chạy kia. May mà Tiểu Viêm Viêm nhanh tay nhanh mắt… Tiêu Hòa ngẩng đầu liếc người nọ một cái, có ý khen ngợi.
“Thực xin lỗi.” Người đang ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu (ý nói bất đắc dĩ phải khuất phục hoàn cảnh), nhóc con phi thường thức thời cúi mình xin lỗi Tiêu Hòa.
“Xin lỗi là xong sao? Tao bị thương thì tiền thuốc men tính như thế nào? Đi, mau tới đồn cảnh sát!”
Tên nhóc vừa nghe phải tới đồn cảnh sát, sắc mặt thoáng chốc trở nên tái nhợt giống hệt Tiêu Hòa.
“Xin lỗi, cháu… Cháu trả chú tiền thuốc, đừng đưa cháu tới đồn cảnh sát! Làm ơn đi chú!”
Thằng bé nhận ra người này cũng là một kẻ lang thang giống mình, không dám đắc tội hắn, vừa nói vừa vội vàng trút tất cả tiền lẻ trong túi ra, hai tay dâng tới trước mặt Tiêu Hòa.
“Chú? Đừng có gọi tao bằng cái từ đó nữa! Tí tiền thế này mà đòi trả tiền thuốc? Cái bệnh viện đó nhà mày mở à?” Sắc mặt Tiêu Hòa càng hung, ngoài miệng mắng người ác liệt, tay thì không khách khí tống toàn bộ chỗ tiền lẻ mà cậu nhóc vừa dâng ra vào túi.
Ánh mắt Viêm Chuyên ngừng một chút, nhẹ buông tay. Nhóc con cảm giác phía sau áo được thả ra, lập tức nhanh như sóc lủi vào đám đông không thấy tăm hơi.
Thao! Tiêu Hòa ở phía sau tức giận đến hoa mắt.
“Đại ca! Đại ca! Chờ một chút! Là em!” Có tiếng trẻ con truyền tới.
Tiêu, Viêm cùng nhau quay đầu lại. Không hiểu đứa nhỏ nhà nào lại đi gọi bọn họ là đại ca.
“Là mày?” Tiêu Hòa đỡ lấy tên nhóc mới cao tới thắt lưng mình.
“Đúng vậy, là em! Đại ca.” Cậu nhóc ngước đầu lên, sùng bái nhìn Tiêu Hòa, kích động nói: “Đại ca, anh thật là lợi hại nha! Em thấy hết rồi! Có phải ông kia về sau phải trả tiền thuốc cho anh nữa đúng không? Dạy em đi!”
***
Trong lòng Tiêu lão đại vừa đắc ý lại vừa phiền não, còn xen chút thống khổ.
Đắc ý là có thêm một người sùng bái hắn, phiền não khi cái kẻ hâm mộ này lại chính là dạng nhóc con miệng còn hôi sữa mà hắn ghét, thống khổ khi hai ngày nay cậu nhóc luôn luôn sống chết quấn quít lấy hắn, đi đến chỗ nào cũng đi theo.
“Tiểu quỷ kia còn ngoài đó không?” Tiêu Hòa rúc vào trong lều vải hỏi Viêm Chuyên đang ngồi ở cửa.
Viêm Chuyên quay mặt ra ngoài ngó ngó, lắc đầu. Tiểu quỷ kia từ lúc mặt trời lặn đã biến mất tăm không thấy bóng dáng, cũng không biết chạy đi đâu.
“Phù…” Tiêu Hòa thở phào một cái thật to. Bên người đã có một tên nhóc lớn đầu khó đối phó cũng đủ để hắn nhức đầu đau miệng rồi, giờ lại thêm một thằng nhỏ nữa thì… Chắc hắn phải nửa đêm bỏ trốn mất.
“Ê, chúng ta cần chuyển nhà, đợi lát nữa tới nửa đêm dọn dẹp lều trại một chút, đến nhà ga phụ cận tìm chỗ khác.”
Tiêu Hòa vẫy vẫy tờ thông báo trong tay. Sáng nay hắn tìm thấy nó được dán ngoài lều, trên đó yêu cầu trước mười giờ sáng mai bọn họ phải trình lên giấy phép nghiên cứu và giấy tờ chứng minh bọn họ là nhân viên nhà trường, ngoài ra còn có chứng nhận được phép cắm trại tại công viên của phòng ban quy hoạch đô thị, nếu không muốn bị cưỡng chế tháo dỡ lều trại vân vân.
Đẩy hết công việc thu dọn lều cho Viêm Chuyên, Tiêu Hòa nhàn nhã ngồi trên ghế dài bên bờ hồ nhân tạo ngắm trăng.
Hắn kéo sát quần áo vào người. Thời tiết bây giờ càng ngày càng lạnh. Bấm đốt ngón tay tính toán, từ ngày hắn bỏ nhà đi tới hôm nay, cũng vừa tròn bốn tháng.
Bốn tháng, hắn gần như đi khắp các tỉnh thành của Giang Nam, xem không ít danh lam thắng cảnh và di tích cổ, kiến thức coi như cũng tăng thêm không ít. Ngay từ đầu hắn đi khắp nơi mà không có mục đích, dần dần, hắn bắt đầu đặt mục tiêu đi ngao du từng thành phố một.
Trong vòng năm năm không biết có thể đi hết toàn Trung Quốc được hay không? Sau năm năm thì sao? Mà liệu hắn có đủ năm năm này không…
Vốn là hành trình của một người, hiện giờ lại thêm một người nữa gia nhập, bớt được chút tịch mịch thì lại thêm một chút phiền não.
Đứa bé kia không biết khi nào thì rời đi, nó sớm hay muộn cũng sẽ có ngày rời khỏi hắn…
Một đứa nhỏ thần bí, không biết là bị câm thật sự hay là không muốn nói chuyện, hắn không chỉ một lần nghe thấy thằng nhỏ phát ra tiếng gầm nhẹ cùng rên rỉ… Ách… Mặc dù đa số đều là lúc thằng nhóc đó sảng khoái, còn lại thì là uy hiếp hoặc tức giận với hắn. Cho nên hắn biết dây thanh quản của nó không có vấn đề gì.
Cảm giác đứa bé kia không phải là một kẻ tầm thường, tuy rằng không rõ vì sao nó chọn kiếp sống lang thang, nhưng hắn biết đứa bé kia sớm hay muộn cũng sẽ có ngày cưỡi mây đạp gió bay lượn khắp bầu trời, tới một nơi hắn tuyệt đối không thể đưa tay chạm đến được.
Cho nên, hắn tự nói với mình, coi đứa bé kia như một người qua đường là được rồi.
Không hy vọng nhiều thì không thất vọng nhiều, hiển nhiên cũng chẳng đến nỗi quá thương tâm.
“Thằng nhãi mày càng ngày càng to gan! Lại còn dám trốn! Ông đánh chết mày, đồ chó đẻ!”
“Ô ô! Đừng đánh…Cháu không dám…Cháu không dám…”
“Không dám? Hôm nay mà không cho mày một bài học, bọn khốn kiếp tụi mày thể nào cũng có ngày tạo phản! Tao hạn cho bọn mày mỗi ngày phải nộp cho tao ít nhất ba mươi đồng, con mẹ nó mấy ngày nay mày nộp được bao nhiêu? Nói! Có phải mày nuốt luôn rồi không?”
“Oa a! Cháu không có! Cháu không có! Tha cho cháu đi…Ô ô…Cháu…Oa a!”
Tiêu Hòa ngoáy ngoáy lỗ tai, cảm thấy có chút ồn ào. Hắn không định xen vào việc của người khác, loại chuyện này hắn cũng không phải lần đầu tiên mắt thấy tai nghe.
Một đám trẻ con xui xẻo bạc mệnh, nếu không phải nhà nghèo đến nỗi phải bán con lấy tiền, thì cũng là bị lừa tới hoặc bị bắt cóc.
Trong đó số trẻ bị mua thật sự chỉ là con số nhỏ, hầu hết đều là người nông thôn hoặc vùng xa xôi hẻo lánh nhẹ dạ cả tin, nghe theo những kẻ được gọi là đồng hương “tốt bụng”, đem con của mình giao cho bọn họ đi ra ngoài kiếm tiền. Tưởng rằng bọn nhỏ có thể đi ra ngoài hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp, đâu biết rằng con cái mình ở bên ngoài bị coi như công cụ kiếm tiền, trải qua cuộc sống không bằng heo chó.
” Cứu mạng a! Cứu mạng…”
“Mày còn dám kêu cứu! Ông đây chặt chân mày luôn! Mẹ kiếp, như thế khỏi cần mày ra ngoài xin, nằm úp sấp đằng kia cũng có người cho tiền!”
“Oa a! Đừng mà! Tha cho cháu đi…Tha cho cháu…Ô ô! Oa a! Đại ca cứu em…”
“Đại ca? Đại ca mày vẫn còn đang ở nhà làm ruộng kìa! Kêu nó cứu mày? Tao cho mày kêu!”
“A a a!”ordpress.com)