Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 8 :

Ngày đăng: 09:55 18/04/20


Hừ! Kêu khóc om sòm cái gì! Sợ người ta không nghe thấy chắc!



“Tiểu Viêm!” Tiêu lão đại quay đầu về phía lều trại rống to.



Bảo kê có sẵn, tội gì mà không lợi dụng.



Âm thanh vừa thoát ra khỏi miệng, Tiêu Hòa quay đầu lại đã thấy Viêm Chuyên lưng đeo cái túi đựng lều, diện vô biểu tình đứng trước mặt hắn.



“Cậu là quỷ à? Xuất hiện cũng không biết kêu lên một tiếng?” Tiêu Hòa bị dọa cho nhảy dựng.



Lông mày Viêm Chuyên nhíu lại, tựa hồ có chút khó chịu với đánh giá của Tiêu Hòa. Đường đường Viêm Chuyên y lại bị hình dung thành yêu ma quỷ quái, không biết người này không có mắt hay là đang cố ý thử sức chịu đựng của mình?



Tiêu Hòa im re, nhìn ra được thằng nhóc này đang tức giận, nếu không muốn bị đánh, tốt nhất vẫn nên ngậm chặt miệng một chút.



“Tiểu Viêm Viêm nha, cậu không thấy bên kia hơi ồn sao?” Tiêu lão đại mỉm cười, dè dặt hỏi.



Không thấy.



“Vậy có muốn đi dạo không? Trăng hôm nay đẹp lắm!”



Không muốn. Ánh trăng thì đẹp nỗi gì, ta ở trong núi thấy suốt!



“Tiểu Viêm Viêm…”



Ta đói bụng.



Tiêu Hòa đột nhiên đứng lên, hùng hùng hổ hổ bước về phía có tiếng gào khóc nức nở truyền đến.



Đồ nhãi ranh chết tiệt! Sớm hay muộn cũng có ngày tao đem mày đi bán!



“Ê, bọn kia! Không biết tụi mày ồn quá hả? Đang đêm hôm khuya khoắt! Sợ tuần cảnh không nghe thấy phải không?”



Vừa nói xong, Tiêu Hòa liền hối hận.



Biết trước thì hắn đã đi điều tra nhân số bọn họ rồi mới tới. Một, hai, ba…Bốn tên cao to lực lưỡng, năm đứa nhỏ ngồi co cụm lại một góc, cộng thêm một thằng nhóc đang quỳ trên mặt đất, tổng cộng sáu đứa.



Mười một giờ đêm, đằng sau nhà vệ sinh công cộng trong công viên, có dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết sẽ chẳng có ma nào tới.



“Đại…Ca? Đại ca!” Thẳng nhỏ đang quỳ trên mặt đất ngẩng đầu lên, nhìn thấy rõ người vừa tới, hưng phấn kêu to, lập tức lại cuống quít hô: “Đại ca mau đi đi! Ở đây không có việc của anh, đi nhanh lên!”



Tiêu Hòa bị vài tiếng kêu đại ca của thằng nhóc làm cho một bụng buồn bực.



Biết ngay thằng nhãi này đúng là một mớ phiền toái! Bị người ta đánh cho mặt mày bầm dập, hai hàng máu mũi rồi mà vẫn còn có tinh thần kêu loạn! Thật sự không nên vừa mới nghe thấy nó gọi đại ca liền chạy tới…Đúng là tự chuốc họa vào thân mà! Xem xem, lát nữa thể nào cũng có trò vui!



“Thằng nhãi này gọi mày là gì? Đại ca?” Một gã tầm hơn ba mươi tuổi, tay cầm dây lưng, ăn mặc coi như chỉnh tề tới gần Tiêu Hòa.



“A Thúc! Không phải đại ca của cháu đâu, cháu nhận lầm người! Không liên quan tới anh ấy! Thật đó!” Đứa nhỏ đang quỳ trên mặt đất kêu gào.



Gã được gọi là A Thúc nở nụ cười âm hiểm, “Giỏi, tao cuối cùng cũng biết thằng nhãi này mang tiền xin được đi đâu rồi! Nói! Mày là tay chân của đứa nào? Dám chạy tới đào góc tường nhà Hắc Đầu tao! Mày cho thằng nhãi này thứ gì hay ho hả?”



(Đào góc tường: thành ngữ, mang ý nghĩa lén lút, vụng trộm đánh úp, chiếm ưu thế của người khác)



“A Thúc, không phải! Cháu không đưa tiền cho anh ấy, cháu không có, thật đấy!”



“Mày thích ăn cây táo rào cây sung hả!” Gã tự xưng là Hắc Đầu quay lại đạp một cước.



Thằng nhóc bị đạp tới kêu thảm một tiếng, ôm bụng nằm trên mặt đất không ngừng khóc.



Tiêu Hòa nhíu mày. Hắn không thích trẻ con là một chuyện, không thích chõ mõm vào việc của người khác cũng là sự thật, nhưng chứng kiến một đứa trẻ chưa tới mười tuổi bị người ta đánh đập ngay trước mắt lại là chuyện khác.



Huống chi…Nói cho cùng, hình như hắn quả thật cũng có cầm tiền của đứa bé kia.



Xoa xoa cái mũi, thở dài, Tiêu Hòa mở miệng nói: “Vị đại ca này, hạ hỏa chút đi. Tôi với thằng bé quỳ trên mặt đất này quả thật không có quan hệ với nhau, nếu có liên can gì thì đại khái chính là hai ngày trước tôi lấy mất hơn mười đồng của nó. Thế cho nên, bây giờ tôi trả lại anh hơn mười đồng đó, việc này coi như xong, thế nào?”



Mấy gã cao to ngẩn người, lập tức một đám ôm bụng cười ha hả.



“Hơn mười đồng? Mày nghĩ chỉ cần đưa tao hơn mười đồng là có thể coi như không có chuyện gì xảy ra? Đừng nói là mày lấy tiền của thằng nhãi này, cho dù mày không lấy, riêng việc mày chạy tới đây lải nhải cũng đủ để tao cho mày một bài học! Còn thằng ôn con này, đêm nay tao sẽ đánh gãy hai chân nó! Tránh cho từ nay về sau có người nói Hắc Đầu tao dễ dãi quá!”



Hắc Đầu trở nên hung tợn, hai tay xếp xếp cái dây lưng.



Thằng nhóc nằm trên mặt đất vừa nghe Hắc Đầu nói thật sự muốn đánh gãy hai chân nó, sợ tới mức gào thét, khóc lóc thảm thiết muốn đứt hơi. Năm đứa nhỏ khác cũng len lén khóc thành tiếng.



“Đợi một chút! Cái kia…Tôi nghe thằng nhóc này gọi anh là A Thúc? Vậy chắc các người có quan hệ với nhau đi? Trẻ con tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, nếu anh đánh nó tàn phế thật thì sau này giải thích sao với gia đình người ta?” Tiêu Hòa vẫn còn vớt vát.



Hiển nhiên lúc Tiêu Hòa đang ba hoa, Hắc Đầu đã nháy mắt một cái ra hiệu với tên đồng bọn ngồi bên cạnh. Tên này lặng lẽ chuồn ra phía sau Tiêu Hòa.



“Giải thích? Giải thích cái quái gì? Năm nào con mẹ nó cũng nhận được cả trăm đồng thì còn đòi giải thích gì nữa! Hắc Đầu tao vẫn là có lương tâm, nếu không đừng nói là mẹ nó mỗi năm nhận được một trăm đồng, thằng nhãi này mới ra khỏi cửa đã bị chặt tay chân bỏ vào bao rồi!”



“Tụi mày nghe thấy không! Từ nay về sau đứa nào không nộp bốn mươi đồng một ngày thì tao sẽ đánh gãy tay chân đứa đó! Đêm nay thằng ôn con này chính là tấm gương cho tụi mày!”



Mấy đứa nhỏ bị quát như thế, một đám vừa khóc vừa liều mạng gật đầu.
Người tốt thì cứ lạ lùng như vậy, có người thứ nhất bỏ tiền ra, người thứ hai cũng lũ lượt kéo đến, lại có người thứ ba, thứ tư cũng chẳng có gì kỳ quái.



Nhóc con nằm trên mặt đất, nhìn thấy trong đám người xa xa xuất hiện một bóng dáng cao lớn quen thuộc, thân ảnh cao to kia mang theo một túi đồ gì đó trực tiếp đi về phía bọn họ.



“Tiêu đại ca!”



“Hả?” Tiêu Hòa đang nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn mệt mỏi vô cùng.



“Cái kia…”



Thằng nhóc đang nằm há hốc mồm, sững sờ nhìn thanh niên cao lớn ngồi xuống bên chân Tiêu Hòa.



“Đại ca ca khỏe không.” Đứa bé ngồi xin tiền ậm ừ chào hỏi.



Thanh niên cao lớn liếc nó một cái, lấy ra một con cá chiên nhỏ còn nguyên từ trong túi đưa cho nó.



Đứa bé ngây người, không biết là nên nhận hay không.



“Cám ơn đại ca ca.” Tên nhóc đang nằm vẫn là thông minh, chọc chọc thằng bé đang ngồi, ý bảo nó nhận lấy con cá chiên.



Đứa bé vội vàng nói cảm ơn, đưa tay ra nhận lấy con cá kia, xé ra một nửa cho mình, nửa kia đưa cho thằng nhóc nằm dưới đất.



Thanh niên cao lớn lục lọi túi nhựa vừa xách tới, lấy ra mấy miếng xương sườn bỏ vào lòng bàn tay, đứng dậy đi tới bên đầu Tiêu Hòa ngồi xổm xuống, dùng mu bàn tay vỗ vỗ khuôn mặt của hắn.



Tiêu Hòa đã biết Viêm Chuyên tới đây từ lúc y ngồi vào cạnh mình, lật người không thèm để ý tới y.



Viêm Chuyên cũng không quản hắn để ý hay không, di chuyển sang bên kia, cầm lấy khối sườn trong lòng bàn tay nhét vào miệng Tiêu Hòa.



Thằng nhóc đang nằm vừa ăn cá vừa lén nhìn hai người Tiêu, Viêm. Xem bộ dạng hai người bọn họ hiện tại, nó nhìn chung cũng hiểu được Tiêu đại ca không có đánh chạy Đại ca ca lợi hại kia, chỉ là không biết tại sao lại dỗi với y mà thôi.



Mà Đại ca ca lợi hại kia đúng là giỏi thật, cho dù miệng Tiêu đại ca đóng chặt thế nào, y đều có biện pháp đem xương sườn nha, khoai tây nha, cải thìa nha, còn có thứ gì gì đó nữa, toàn bộ đút vào miệng Tiêu đại ca, xong rồi lại giúp Tiêu đại ca uống nước.



… Nhóc con đột nhiên cảm thấy thực hâm mộ Tiêu Hòa.



Đáng tiếc Tiêu lão đại chẳng hề cảm kích tình cảm của Viêm Chuyên, trở mình cầm lấy đống tiền lẻ trong túi nhựa trên mặt đất, chỉ chừa một đồng tiền ở bên trong, còn lại toàn bộ nhét vào túi, sau đó xoay người tiếp tục sự nghiệp ngủ ngáy của mình.



Cảm giác được Viêm Chuyên lại một lần nữa ngồi xuống bên chân hắn, Tiêu Hòa nhắm mắt lại nói thầm trong lòng: Rốt cuộc là nó tìm được ta như thế nào? Bởi vì ta trước kia đi công tác đã tới thành phố S, cho nên biết mấy khu náo nhiệt nơi này, chẳng lẽ nó cũng biết? Xem ra không giống nha. Kỳ quái…



Viêm Chuyên đem toàn bộ đồ ăn còn lại trong túi bỏ vào miệng, ừng ực ừng ực uống vài ngụm nước, lau miệng, ngồi im bên chân Tiêu Hòa, không nói cũng không động đậy.



Năm phút, mười phút, mười lăm phút…



Tiêu Hòa chịu không nổi, một tay chống nửa người trên ngồi dậy liền mắng vào lỗ tai Viêm Chuyên: “Đừng có ngồi lì ở đây giống tên ôn thần như vậy! Qua bên này mà ngồi, chỗ đó chưa có ai ném tiền vào!”



Viêm Chuyên nhìn nhìn hắn, đột nhiên đưa tay sờ sờ mặt hắn.



“Làm cái gì vậy?” Tiêu Hòa bị động tác của y làm cho giật mình.



Hắn đang phát sốt. Viêm Chuyên căn cứ vào trực giác mà nhận định. Hắn cần thuốc hạ sốt. Viêm Chuyên tự nói với mình.



“Mày cút càng xa càng tốt cho tao, có nghe không! Mày…”



Viêm Chuyên đứng lên, nghĩ nghĩ, hắn nhớ rõ bên cạnh khách sạn hắn tìm thức ăn kia có một tiệm thuốc, chỗ đó chắc là sẽ có thuốc hắn cần.



“Đại ca ca!” Tiểu hài tử thấy Viêm Chuyên thực sự rời khỏi Tiêu Hòa, rảo bước đi vào đám đông, vội vàng ngồi dậy muốn gọi hắn lại.



Tiêu Hòa há hốc mồm nhìn về phía Viêm Chuyên rời đi, nhất thời ngẩn ngơ.



Một lát sau, chỉ thấy hắn chớp chớp mắt, nhún nhún vai, lập tức xoay người nằm trên mặt đất, nhắm mắt ngủ.



“Tiêu đại ca…” Thằng nhóc có chút luống cuống. Đoán rằng Đại ca ca lợi hại kia sẽ vứt bỏ Tiêu đại ca là một chuyện, mắt thấy sự thật phát sinh ngay trước mắt lại là chuyện khác, cảm thấy được có phần khó tiếp thu.



“Mặc kệ đi. Dù thế nào đi nữa sẽ có ngày nó rời đi, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Mày cũng thật là, đầu óc thông minh thì đừng có lãng phí, nghĩ biện pháp thoát khỏi Hắc Đầu càng sớm càng tốt, học tập chút gì đó, vạch ra kế hoạch chu đáo cho tương lai của mình, đừng có chờ tới lúc bằng tuổi tao đây mới bắt đầu hối hận.” Tiêu Hòa nhắm mắt lại nói.



“Tiêu đại ca,” Nhóc con lại lấy hết dũng khí, “Liệu em có thể…”



“Không được.”



Thằng nhóc cắn chặt môi, nước mắt đã chực trào ra khỏi hốc mắt, nhịn nửa ngày vẫn là nhịn không được, lã chã rơi xuống.



Đứa bé đang ngồi nhìn nó, trong mắt tràn ngập cảm thông cùng bất đắc dĩ, muốn an ủi rồi lại không biết phải an ủi như thế nào.



“Tiêu, Tiêu đại ca, nếu được thì anh mang Tiểu Diệp đi đi. Lần này Hắc Đầu chịu buông tha cho Tiểu Diệp, tất cả đều là vì bọn họ sợ các anh, nếu các anh vừa đi…”



“Phiền muốn chết! Hai thằng quỷ con tụi bay sao mà dài dòng vậy! Đi theo tao thì sống kiểu gì! Chẳng phải cũng nhìn sắc mặt người khác mà xin ăn? Tụi mày làm sao biết tao sẽ tốt hơn Hắc Đầu? Không sợ tao cũng đánh gãy chân tay bắt tụi mày kiếm tiền sao? Mẹ nó! Ngủ cũng không yên nữa! Từ giờ đừng để tao thấy mặt tụi mày!”



Tiêu Hòa lửa giận phừng phừng, rút thùng giấy phía dưới ra ném trả về cho hai đứa nhỏ, quay người lại, cũng không để ý thân thể không khoẻ, bước từng bước lớn chen vào đám người. Bởi vì đi nhanh quá, ngay cả một tệ để trong túi nhựa trên mặt đất kia cũng quên cầm.



Thằng nhóc đang nằm trên mặt đất thấy Tiêu Hòa phát hoả rời đi, nước mắt nhịn không được rốt cục vỡ đê mà ra.