Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt
Chương 72 :
Ngày đăng: 09:55 18/04/20
“Tiểu Viêm, lấy luôn con dấu trên bàn trà lại đây, ấn mạnh vào chỗ bên cạnh.” Tiêu Hòa tìm thứ gì đó đệm phía dưới mặt giấy chứng nhận đã đóng dấu xong.
“Tốt lắm, tiếp tục lấy danh nghĩa bộ trưởng Bộ an ninh quốc gia mở một phong thư ủy nhiệm, giao nhiệm vụ cho tổ công tác của đồng chí Trường Giang toàn quyền điều tra xem công ty CED có uy hiếp đối với nước ta hay không.”
“Thoạt nhìn thật sự rất giống.” Mân Côi nhìn thấy thư uỷ nhiệm cùng chứng minh trinh sát bộ an ninh quốc gia, bình luận. “Nhưng sẽ không bị người ta phát hiện chứ? Giấy chứng nhận giả với thật chắc chắn có điểm khác nhau.”
F chủ động đảm nhiệm vai trò phiên dịch, thuận tiện phun phun cái lưỡi đỏ thị uy với Viêm Chuyên.
Viêm Chuyên mặt không chút thay đổi, không hề cử động, chỉ là cánh tay ôm người lại siết chặt thêm vài phần.
Sau khi Tiêu Hòa nghe F truyền đạt nghi vấn của Mân Côi, cười nói: “Nhìn ra cũng không sợ. Cho dù có người hoài nghi đi thăm dò, chỉ cần chúng ta chưa xóa bỏ nội dung trong kho số liệu thì Tiểu Viêm vẫn là điều tra viên của bộ an ninh quốc gia.”, nói xong lại cười hắc hắc, “Chúng ta không đối kháng trực diện với CED, chúng ta lợi dụng lực lượng của quốc gia. Chẳng phải CED ỷ mình đông người, thực lực hùng hậu sao? Tao cũng muốn nhìn coi một công ty nho nhỏ như nó đụng phải cơ quan quốc gia, ai lợi hại hơn!”
Quá âm hiểm… Trừ bỏ F, gần như toàn bộ người Tiêu gia trong đầu đều toát ra cái từ này. Chẳng thể trách người ta nói – thà đắc tội quân tử còn hơn đắc tội tiểu nhân.
“Sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?” Trước mắt trong Tiêu gia trừ bỏ Tiêu Hòa là nhân loại ra thì Mân Côi có đầy đủ tri thức cùng thường thức của nhân loại nhất, vẫn có chút lo lắng.
F tiếp tục làm ống loa.
Tiêu Hòa âm hiểm cười, “Mân Côi à, cái này cần nhìn từ hai phương diện: tình hình trong nước và lòng người. Nếu Tiểu Viêm cầm giấy chứng nhận đi ra ngoài lừa ăn lừa uống rêu rao khắp nơi, như vậy rất nhanh sẽ có người mời nó đi uống trà, bởi vì không có người nào của Bộ anh ninh quốc gia lại làm chuyện ngu xuẩn như thế.”
Cánh tay ôm lấy Tiêu Hòa của Viêm Chuyên siết chặt.
Tiêu Hòa nhanh chóng quay đầu lại cười nịnh hót: “Tôi chỉ là ví dụ thôi, cậu đương nhiên sẽ không ngu xuẩn như vậy chứ.”
Không đợi Tiểu Viêm nổi bão, Tiêu Hòa lại quay đầu nói tiếp: “Nhưng nếu Tiểu Viêm lấy thân phận đặc phái viên trung ương điều tra một xí nghiệp nước ngoài, công khai yêu cầu chính quyền địa phương hợp tác, mày cho rằng sẽ có người dám hoài nghi sao? Huống chi thân phận Tống Trường Giang vốn là thật sự, chẳng qua là không được ai ủy nhiệm mà thôi. Được rồi, cho dù có tên ngốc nào thông minh mà phát hiện ra thân phận của Trường Giang có vấn đề, khi đó sự tình cũng gần như xong xuôi rồi.”
“Không sợ sau này sẽ bị người bắt sao?” Mân Côi chỉ là không muốn để cho Tiêu Hòa đắc ý như vậy.
F truyền đạt nguyên ý.
Tiêu Hòa cười hắc hắc, cười đến mức Mân Côi nắm chặt sô pha dưới thân.
“Đã hết thời gian.” Viêm Chuyên ở phía sau lạnh lùng nhắc nhở.
“Đừng! Chấm dứt ngay bây giờ đây, tôi thề.” Ho khan một tiếng, Tiêu gia trưởng nghiêm mặt nói:
“Mọi người không cần lo lắng sẽ bị cảnh sát chộp tới tâm sự. Chỉ cần Viêm đại tiên của chúng ta phát huy bản lĩnh, cắt đứt hậu viện từ chính phủ của CED, một khi CED rớt đài, toàn bộ sự tình phi pháp nó làm trồi lên mặt nước, đám quan viên chính phủ đáng yêu này cho dù có phát hiện thân phận của Trường Giang có vấn đề, cũng không dám mở rộng sự tình. Nghĩ coi, đây chính là vấn đề liên quan đến thể diện quốc tế, chính phủ quốc gia nào lại ngu xuẩn đến mức tự để lộ ra chuyện mạng lưới an ninh quốc gia mình bị người xâm nhập? Cho nên, yên tâm đi, sau này tuy rằng bộ an ninh quốc gia sẽ bí mật điều tra, nhưng tuyệt đối sẽ không gióng trống khua chiêng. Chỉ cần Mân Côi tiêu trừ dấu vết sạch sẽ, tin chắc không có người nào tra được đến trên đầu chúng ta. Hay là Mân Côi mày không có lòng tin làm được việc ấy?”
“Hừ!” Mân Côi nắm chặt nắm tay nhỏ bằng thép, một bộ khinh thường tranh cãi.
Được rồi, tư thế tuy rằng vẫn kỳ cục, nhưng tốt xấu gì chân cũng có thể duỗi thẳng, mặc dù là hướng hai bên trái phải. Có điều hắn thật sự rất ghét loại tư thế người lớn ôm trẻ con thế này nha. Tại sao một người đàn ông ba mươi mốt tuổi như hắn lại phải ngồi trên đùi một yêu tinh thoạt nhìn nhỏ hơn rất nhiều so với hắn? Hơn nữa tên Tiểu yêu nghiệt sau lưng kia còn vòng hai tay ôm hông hắn không buông, cằm còn cọ lên đỉnh đầu của hắn.
“Ai…”
Viêm yêu nghiệt cọ từ đỉnh đầu cọ tới khuôn mặt của hắn, nghe hắn thở dài, há miệng cắn một ngụm lên mặt hắn.
“A!”
Sau khi cắn xong tiếp tục liếm liếm.
“…Tôi thật sự không thích dùng nước miếng rửa mặt.” Tiêu Hòa lẩm bẩm nói.
“Ngươi yêu ta?”
“Hả?” Không nghĩ tới đối phương lại hỏi thẳng như thế, Tiêu Hòa sửng sốt.
“Ngươi nói ngươi yêu ta, lặp lại lần nữa.”
“Đúng rồi, Tiểu Viêm, lát nữa nhớ giặt sạch luôn cả bọc sô pha đi nhé, ai bảo cậu ném F vào đó.”
Tại sao vào lúc này mà tên kia còn có thể nghĩ tới loại chuyện đó? Trán Viêm Chuyên nổi gân xanh, hung hăng cắn một ngụm.
“A!” Tiêu Hòa thét lên.
Viêm Chuyên không muốn có người tới quấy rầy bọn họ, tùy tay vẽ ra một cái ***g cách âm. Người ở phía ngoài có thể nhìn thấy bọn họ, nhưng không nghe được tiếng ở bên trong.
“Nói.”
Tiêu Hòa nhắm chặt miệng. Hừ hừ, có biết cái gì gọi là ‘lời hay không nói hai lần’ không?
Viêm Chuyên không nói hai lời, trực tiếp dùng hành động bức cung ── vươn tay ra kéo quần Tiêu Hòa.
“Tiểu Viêm, mau nhìn kìa! UFO!”
Viêm Chuyên nắm lấy tiểu đệ đệ của Tiêu Hòa, ngay cả ý định nâng đầu lên cũng không hề có.
Gã đàn ông hít một ngụm hơi lạnh, cố gắng muốn tranh đoạt lại quyền bảo hộ nơi yếu hại của mình.