Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt
Chương 73 :
Ngày đăng: 09:55 18/04/20
“Nói.” Liếm cái lỗ tai.
Tiêu Hòa tiếp tục đấu tranh, cũng phải đến hai mươi giây, gã run run ngửa mặt lên, khàn khàn nói gì đó với yêu quái đang tiến sát đến bên mặt mình.
Vẻ mặt yêu quái Viêm không biết là thỏa mãn hay không, nhưng y lại một lần nữa ôm Tiêu Hòa vào lòng giống như ôm trẻ con, miệng cũng không tiếp tục loạn cắn loạn liếm, nhưng mà tay vẫn vuốt ve tiểu đệ đệ của hắn như đang chơi đùa.
Tiêu Hòa hút một ngụm khí, trên mặt bốc hơi thành một mạt đỏ ửng diễm lệ.
“Ngươi yêu ta, giống như mẹ ta yêu cha sao?” Yêu quái Viêm hỏi rất nghiêm túc.
“…Tôi cảm thấy tình cảm giữa chúng ta nếu nói là như vợ chồng, không bằng nói như bạn tình?” Tiêu Hòa khổ sở trả lời. Người này còn không bằng để cho hắn một lần cao trào luôn đi, cái này căn bản là tra tấn mà!
“Có gì khác nhau sao?” Viêm Chuyên khó hiểu.
“Có.” Tiêu Hòa căm hận nói: “Mẹ cậu là nữ, tôi là nam; mẹ cậu có thể sinh con, tôi thì không; mẹ cậu có thể quang minh chính đại nói với người khác là bà ấy yêu cha cậu, mà tôi thì không thể nói cho quần chúng biết tôi yêu một thằng đàn ông. Mẹ nó, có buông ra không thì bảo?”
“Không buông!” Yêu quái Viêm nổi giận, nhéo hắn một phát thật mạnh, tới mức Tiêu Hòa kêu thét lên.
“Ngươi cảm thấy yêu ta là nỗi sỉ nhục của ngươi sao?”
Tên này nghĩ đi đâu vậy? Tiêu Hòa khóc không ra nước mắt, “Không phải. Ý tôi là mọi người sẽ không tán thành quan hệ của chúng ta… A, Tiểu Viêm, để cho tôi… A a…”
“Nói tiếp.” Yêu quái Viêm biến thành ác ma Viêm.
Ông chú Tiêu rốt cục cũng rớt nước mắt, rên rỉ đứt quãng nói: “Trước tiên để cho tôi… Được được được, tôi nói. Nếu chúng ta công khai ra việc chúng ta là tình nhân, có lẽ cậu sẽ không để ý, nhưng đại đa số người lại coi chúng ta như ngoại tộc. Có đôi khi dũng cảm chẳng qua chỉ tự rước lấy nhục mà thôi, cho nên chúng ta chỉ có thể làm bạn tình, nhưng không thể quang minh chính đại làm vợ chồng trong mắt nhân loại.”
“Tại sao?” Viêm Chuyên còn đang phẫn nộ. Nhân loại nhỏ bé chết tiệt cũng dám ghét bỏ y?
“Bởi vì chúng ta là đồng tính luyến.”
“Thế thì sao?” Thứ trong tay càng ngày càng cứng rắn, ác ma Viêm không muốn để cho đồ chơi nhanh mất hiệu lực như vậy, cố ý chìa một móng tay sắc nhọn chọc chọc vào phần đầu trơn tuột.
“A!” Tiêu Hòa kêu thảm thiết, bị Viêm Chuyên ác ý che miệng lại.
“Ưm ưm… Tiểu Viêm, làm ơn, trước tiên để cho tôi… Được không?” Gã đàn ông giãy giụa khỏi bàn tay, ngửa mặt lên thảm thiết cầu xin.
“Ngươi vẫn không trả lời ta.”
“Tên ác ma này! Cậu là óc heo hả, ngay cả việc tại sao nhân loại bài xích đồng tính luyến ái cũng không hiểu?”
Viêm Chuyên siết chặt tay một cái, tiếng kêu thảm thiết của Tiêu Hòa còn chưa kịp ra khỏi miệng đã bị che lại.
Tiêu Hòa chửi ầm lên trong lòng. Con mẹ nó, có dũng khí lần sau mày để cho ông thổi tiêu mà xem, coi tao có cắn đứt mày luôn không!
Trời ạ! Có ai tới cứu ta không? Phía dưới sắp cao trào, bên trên lại ngứa tới muốn nổi điên, con mẹ nó thằng đàn ông nào lại làm chuyện thất đức như vậy với người yêu của mình? Ông đây muốn thối lui!
Vậy mà bộ dáng thê thảm của Tiêu Hòa lúc này trong mắt ác ma Viêm nhìn thế nào cũng thấy thú vị, hiển nhiên hứng thú vui đùa cũng càng tăng cao, để Tiêu tiểu nhân lộ ra càng nhiều biểu cảm cổ quái, nghe hắn phát ra càng nhiều tiếng kêu kỳ lạ, Viêm đệ đệ tuy thân thể đã dậy thì nhưng tâm linh hiển nhiên còn chưa đủ thành thục, chẳng những chọc chọc thắt lưng ông chú Tiêu, cù nách hắn, còn túm lấy chân hắn gãi gãi gan bàn chân. Đồng thời, em trai dã thú này lại vẫn còn không quên dùng cánh tay còn lại thỉnh thoảng chiếu cố bộ vị quan trọng nhất của ông chú Tiêu một chút.
Tiêu Hòa đáng thương vừa khóc vừa cười, gào thét tha mạng, khóc đến thở không ra hơi, cả người giống như phát điên.
Nhìn gã đàn ông khóc thực sự đáng thương, cũng sợ đùa người ta đến chết thật ── người này trước nay chưa từng nhịn như vậy, dã thú Viêm cúi đầu ngậm lấy miệng gã đàn ông, thông qua nước miếng trực tiếp chia chút gì đó cho hắn.
Chờ miệng dã thú vừa mới rời khỏi, lợi dụng chút thời gian rảnh rỗi như vậy, Tiêu Hòa dùng phần khí lực cuối cùng khàn giọng kêu to:
“…Tôi, tôi cho cậu… làm nguyên bộ, đừng… cù nữa…!”
Bàn tay ức hiếp người dừng lại.
“Nguyên bộ?”
“…” Tiêu Hòa nghẹn lời.
Hình như đùa hơi quá tay?
“Đêm nay ta vốn không có ý định động tới ngươi.” Dã thú Viêm nhìn vào ánh mắt gã đàn ông, nghiêm túc nói.
Tiêu Hòa bi thảm nhếch môi, “… Tôi muốn, van cầu cậu thượng tôi đi. Chỉ cần đừng có gây sức ép như vậy nữa, cái mông tôi tặng nguyên cho cậu luôn.”
Tiêu Hòa không phát hiện vừa rồi hắn ngay cả nói cũng không trọn câu, hiện tại lại giống như nhận được một chút sức lực.
Dã thú Viêm suy nghĩ trong chốc lát, “Ta muốn toàn bộ, không được một phần.”
“Cho cậu, tất cả đều cho cậu, muốn lấy bao nhiêu thì lấy. Có điều nhớ cho kỹ, đợi lát nữa thích xong rồi nhất định phải làm tốt mấy việc tôi phân phó cậu lúc nãy.” Tiêu Hòa tức giận nói, thân thể ngồi phịch trên người dã thú đã hoàn toàn kiệt sức, mệt mỏi nhìn lên bầu trời.
Viêm Chuyên há mồm cắn cắn lỗ tai của hắn.
“…A? Tiểu Viêm, nhìn coi, kia là cái gì vậy?”
Từ lần trước Tiêu Hòa bảo y ngẩng đầu nhìn, Viêm Chuyên đã cảm giác được hơi thở quen thuộc đang dần dần tiếp cận, nhưng mà vừa rồi y đang chơi tới vui vẻ, cũng chẳng muốn để ý nhiều như vậy. Bất kể tên kia có phải đồng tộc hay không, có mục đích gì, chỉ cần hắn đừng gây trở ngại cho chính mình là được. Hiện tại nếu tiểu nhân Tiêu chủ động mở miệng yêu cầu y thượng hắn, với tư cách là hùng tính, y đương nhiên phải thỏa mãn nhu cầu của thư phục giả.
Nhìn coi, y là một hùng tính lo nghĩ cho thư phục giả biết bao. Dã thú Viêm càng ngày càng vừa lòng với nhân loại tự mình đưa tới cửa cho mình thao đang nằm trong ***g ngực, người này hiển nhiên là chủ động hơn so với lúc mới quen nhiều lắm. Không đúng, hình như ngay từ đầu người này đã chủ động câu dẫn y mà?
“Tiểu Viêm, không lừa cậu đâu. Trên trời thật sự có thứ gì đó, nhìn mà xem!”
Viêm Chuyên ôm người nọ vào trong lòng, thuận tiện kéo quần lên cho hắn, sau đó mới ngẩng đầu nhìn lên trời.