Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt
Chương 76 :
Ngày đăng: 09:55 18/04/20
Tiêu Hòa lôi Mân Côi từ trong túi ra giao cho F, để hai người đi làm việc trước.
“Chờ một chút!”
F nhìn về phía Khâu Phương.
Khâu Phương vội vàng nói với F: “Phiền cậu hỏi giúp một chút, thiết bị truy tìm trên người chúng tôi là chuyện gì? Có thể phá hủy được hay không?”
F vò đầu, truyền đạt lại lời nói của Khâu Phương cho Tiêu Hòa.
Ba người Khâu Phương mặc dù không rõ rốt cuộc là F trò chuyện với Tiêu Hòa như thế nào, nhưng chỉ cần có thể truyền đạt lại ý tứ, lúc này bọn họ cũng không để ý nhiều.
“A, tôi xem tư liệu nói vật kia ngoại trừ chức năng xác định vị trí, đồng thời còn có thể phóng ra dòng điện cường độ cao làm cho các cậu mất đi sức chống cự trong khoảng nửa tiếng, thỉnh thoảng cũng có thể coi như công cụ trừng phạt khiến các cậu đau đớn.”
“Cái gì?!” Ba người vừa nghe đã chấn động, trên người có đồ vật như vậy chẳng phải quá nguy hiểm sao?
“Anh biết thứ này, vậy nhất định có biện pháp loại bỏ nó đúng không?” Thanh niên tóc nâu la lên.
Tiêu Hòa nhíu mày, nhìn đồng hồ một chút, 9 giờ 50 phút.
“F, cậu chờ một lát, Mân Côi, đi nhìn coi thiết bị truy tìm trên người bọn họ có thể cởi bỏ hoặc phá hủy hay không, hẳn là ở dưới lớp da chỗ cổ sau đầu đó. Nhanh!
Mân Côi trong lòng không muốn, nhưng cũng biết sự tình khẩn cấp, không nói nhiều, lập tức bảo F ôm nó qua kiểm tra thiết bị truy tìm trên người ba kẻ kia.
Ba người cũng đều ngạc nhiên nhìn về phía con robot nhỏ này. Đây là kết quả của đi trước thời đại?
Khâu Phương nhớ lại hình như hắn đã từng nhìn thấy con robot này bên cạnh Tiêu Hòa, nhưng thật không ngờ nó lại không phải chỉ là một món đồ chơi. Bên người gã họ Tiêu này thật sự là ngọa hổ tàng long. Đúng rồi, thiếu niên lợi hại bên cạnh hắn đâu?
Không tới nửa phút sau, Mân Côi nói với Tiêu Hòa: “Có thể cởi bỏ.”
F phụ trách phiên dịch.
“Giỏi lắm! Nói cho tao biết mày cần bao lâu mới có thể cởi bỏ? Cả ba người cùng lúc.”
Mân Côi trả lời hai chữ: “Rất nhanh.”
“Tốt.” Tiêu Hòa quay đầu nói với ba người Khâu Phương: “Các cậu đứng chung vào một chỗ. Đợi lúc người của công ty CED vừa xuất hiện, tôi sẽ bảo Mân Côi cởi bỏ thiết bị truy tìm cho.”
Đám người truy bắt của công ty CED đã bố trí tốt đội hình, bao vây họ lại, ước chừng có hơn hai mươi người, chia thành năm xe tiến đến, trên tay mỗi người đều cầm súng gây mê hoặc gậy điện. Nếu có ai đó xuất thân là bộ đội đặc chủng hoặc lính đánh thuê ở đây, có lẽ có thể liếc một cái liền nhìn ra những kẻ truy bắt này không tầm thường, nhưng mà ba gã bị thí nghiệm, kể cả Tiêu Hòa chưa bao giờ tiếp xúc với huyết tinh thực sự, đương nhiên cũng không có cách nào phân biệt được thân phận của những kẻ truy bắt này, cùng lắm chỉ cảm thấy những người này thoạt nhìn không dễ chọc mà thôi.
Tiêu Hòa nghĩ CED khá coi trọng ba gã thanh niên trốn đi, nên mới có thể bày bố trận địa lớn đến như vậy. Hắn lại không biết Viêm Chuyên ba bận hai lượt tới gây sức ép, mỗi lần ra ra vào vào đều tự nhiên như chốn không người, khiến cho lãnh đạo của CED rất là căm giận, ngay lập tức phái tới đây toàn bộ mười tên thành viên tổ D lưu lại tại Trung Quốc để dự phòng.
Vốn Lý giáo sư tính toán để cho mười người này phối hợp với F đi tìm phu nhân gây phiền toái, không ngờ tối hôm qua F bị người khác đánh bất tỉnh trong phòng nghiên cứu, cưỡng chế mang đi, Lý giáo sư gấp đến độ giậm chân, còn đang suy nghĩ là ai có bản lĩnh cao cường mang F đi như vậy. Kết quả buổi sáng hôm nay lại có thêm ba kẻ bị thí nghiệm đột nhiên mất tích. Cảm thấy hai việc này chắc hẳn là có liên hệ với nhau, Lý giáo sư lập tức xuất động toàn bộ mười người tổ D. Bất kể ra sao hắn cũng không thể mất F, cho dù trả giá như thế nào, hắn đều phải tìm được nó! Còn có gã thanh niên tên Khâu Phương kia, cũng là một trong những tài sản trọng yếu của công ty.
Không đề cập đến Lý giáo sư trong công ty đang đau đầu cùng nóng lòng như thế nào, lại nói Tiêu Hòa không biết thực lực chân chính của đám người truy bắt bọn họ, vẫn đang làm việc theo kế hoạch. Lại không biết…
Vòng vây thu nhỏ lại từng chút một, dần dần dừng lại tại nơi cách bốn người khoảng năm mươi mét.
“Từ Nham Phi, ngàn vạn lần làm ơn đừng có muộn.”
Tiêu Hòa và ba gã thanh niên đều đồng loạt tự tìm chỗ ẩn núp được mà trốn. Chỉ cần chịu đựng tới khi đám người Từ Nham Phi đến, bọn họ sẽ an toàn.
Ba gã thanh niên liếc nhau một cái, lúc này bọn họ cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Tiêu Hòa. Hi vọng người này thật sự có chuẩn bị, mà không phải nói suông.
Đám người truy bắt tuy rằng đều cầm vũ khí nhưng cũng không dám tùy tiện hành động. Dựa theo cách nói của Lý giáo sư, mấy gã bị thí nghiệm không có khả năng mất tích một cách mơ hồ như vậy, khẳng định có người đang âm thầm tác quái, mà kẻ này chắc chắn có thực lực không thua kém gì so với F.
Những người khác không biết năng lực của F, người tổ D lại rất rõ ràng. Nếu một kẻ trong bốn người vừa rồi bọn họ nhìn thấy kia chính là người có thực lực tương đương với quái vật F, vậy thì bọn họ phải cẩn thận.
Người cầm đầu ra chỉ thị, yêu cầu những người khác phối hợp với thành viên tổ D, tập hợp tất cả lực lượng đối phó với tên còn lại trong bốn người trước tiên. Phải một kích tất trúng! Bất luận sống chết! Quyết không thể để cho đối phương tiêu diệt từng người một trong số bọn họ.
Thời gian trôi qua từng chút một giữa lúc song phương đối nghịch nhau.
Đám người truy bắt chờ đợi kẻ cầm đầu phát ra chỉ thị tấn công.
Gã cầm đầu nhíu mày. Lý giáo sư đã đoán đúng, ba người này chạy ra khỏi công ty, nhưng không trốn đi xa, dám đứng ở chỗ này, khẳng định có chỗ dựa. Mà bằng việc bọn họ im hơi lặng tiếng chạy ra khỏi công ty như vậy, khỏi phải nói nhất định là có người cứu bọn họ. Kẻ đó chính là người thứ tư ở nơi này sao?
Người thứ tư này thoạt nhìn dường như khá thông minh lão luyện, không biết bản lĩnh như thế nào? Hắn là ai vậy? Tại sao phải cứu ba gã bị thí nghiệm ra, còn nữa, tại sao không trốn đi thật xa mà lại ở đây giống như đang chờ đợi thứ gì đó? Chẳng lẽ người kia chờ ở chỗ này chính là để tiêu diệt bọn họ?
Gã thủ lĩnh càng nghĩ càng không dám tuỳ tiện truyền đạt mệnh lệnh, hắn còn muốn chờ một chút, chờ đối phương lộ ra sơ hở, chờ đợi thời cơ tấn công tốt nhất.
Tiêu Hòa vừa nhìn kẻ truy bắt có ý tứ do dự, tưởng tượng vài cái đã hiểu rõ đối phương đang lo lắng cái gì. Nhìn nhìn thời gian, 9 giờ 59 phút.
Từ Nham Phi, các anh đang ở nơi nào? Mau mau mau!